“Nếu cô không hối hận, cũng được.Nhưng mà, tôi cũng hiếu kỳ, cô có thể giữ được đến khi nào?”
* * *
Chị Hồ, lúc chuẩn bị đồ ăn cho em chị có thể đừng‘xuân’ như vậy được không?” Hạ Phạn Đoàn nhìn Hồ Bất Động mới sáng sớm đã xuốngbếp, vui vẻ chuẩn bị bữa sáng cho cậu, cậu lo lắng vặn vặn ngón tay, nhón bànchân nhỏ bé của mình lên xem trong hộp cơm có nở ra nụ hoa màu hồng phấn nàokhông.
Nhưng Hồ Bất Động còn đang say đắm với nụ hôn ngọtngào tối qua nên hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của một thằng nhóc chưatrưởng thành như Phạn Đoàn. Cô yêu đời hát véo von, chốc chốc lại tủm tỉm cười,hoặc thẫn thờ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, khi quay lại hiện thực, nụ cười ấyvẫn rạng rỡ trên môi.
Hạ Phạn Đoàn nuốt nước miếng, xem ra không thể nóichuyện được với cái người đang thả tâm hồn bay bổng tận chín tầng mây này.Nhưng cậu lo lắng, liệu cô có cho thêm gia vị gì vào hộp cơm của mình, khiếncậu ăn xong cũng giống cô bây giờ hay không? Ôi… Cậu không muốn giống chị Hồ,bố nói, lục căn trong sạch có thể nhìn thấu trần thế, còn nếu lục căn khôngtrong sạch thì…
“Vậy thì đợi người khác nhìn trộmnhé!”
Đó là trích nguyên văn lời nói của bố cậu. Hóa ra mụcđích giữ lục căn trong sạch của bố rất đơn giản, đó là không muốn người khácnhìn trộm.
Quay sang nhìn Hồ Bất Động, nghĩ đến việc cô bị ngườikhác nhìn trộm thậm tệ mà không hay biết, cậu chỉ nhè nhẹ lắc đầu rồi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-that-xui-xeo/3186786/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.