Tiểu Băng bất ngờ vì không nghĩ anh ấy lại gọi cho ba cô, cô cứ tưởng Trần Thành Đạt chỉ dẫn cô đi ăn rồi về, cô hỏi:
- Anh không đi làm sao mà dẫn em đi chơi đến hai ngày vậy?
- Không anh đến đây để tìm em mà.
Trần Thành Đạt vừa trả lời vừa gấp đồ ăn cho cô, tiểu Băng lại hỏi:
- Vậy có nghĩa là anh không có việc ở đây chỉ đến để tìm em.
- Đúng vậy.
- Tại sao?
- Bởi vì em về nhà toàn những lúc anh không có ở Trần gia, hôm nay anh qua đây gặp em luôn cho dễ.
Tiểu Băng thật sự không hiểu, cô đã cố gắng biết bao nhiêu để không nghĩ đến anh, không nhớ anh mà anh cứ như vậy thì cô biết làm sao đây.
Hai người ăn tối xong Trần Thành Đạt chở cô đến toà nhà cao nhất thành phố này chơi,
Ở thang máy đi lên tầng cao nhất phía bên ngoài là kính, người ở trong thang máy có thể ngắm được cảnh đêm từ thấp lên cao.
Khi đi lên đến tầng cao của 3/4 toà nhà tiểu Băng hơi sợ cô lùi bước lại, bởi vì người vào thang máy hơi đông nên anh đứng phía sau cô.
Cảm giác cô gái nhỏ hơi sợ anh ôm cô xoay người lại dựa vào lòng ngực săn chắc của mình anh cuối xuống nói nhỏ:
- Không cần sợ anh ở đây, nếu sợ quá thì ôm anh và nhắm mắt lại đi.
Tiểu Băng hơi ngại vì dù anh chỉ xem cô là em gái, nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-sao-anh-cu-lanh-nhat-voi-em-/3447373/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.