Đến khi vận động xong Tuệ Nhiên mệt mỏi nằm trong vòng tay anh, thì Trần Quang Đạt gọi điện cho Lý Thế Bảo:
“Alo, tôi nghe đây.”
- Người “mẹ vợ” của cậu và đám người bắt cóc hôm trước tôi đã bắt được hết rồi, giờ cậu muốn tự mình ra tay hay để pháp luật trừ trị.
“Tôi không phải là Kiến Văn nên cậu cứ để pháp luật trị tội đi, nhưng cậu giúp tôi làm sao cho đám người đó và cả bà “mẹ vợ” kia của tôi cả đời này cũng không được tự do nữa, như vậy thì bọn chúng không cần ra ngoài hại người nữa.”
- Được rồi tôi sẽ giúp cậu giải quyết.
“Cảm ơn cậu “em rể”.”
- Cậu đừng có nói linh tinh.
Nói rồi anh cúp máy thì Lý Tuệ Nhiên cũng mở mắt, cô nghe rõ ràng cuộc điện thoại vừa rồi, cô nói:
- Anh hai em hiền thật.
Cuối xuống hôn lên trán cô một cái Trần Quang Đạt nói một câu không liên quan:
- Anh vừa nói cậu ấy nói linh tinh, mà sau này anh lại phải kêu cậu ấy bằng “anh vợ” chắc cậu ấy cười anh chết.
- Hả?
Tuệ Nhiên không hiểu lắm, định kêu anh giải thích thì anh nói:
- Vậy nên bây giờ anh phải đòi một chút lợi ích trước đã.
Và rồi anh không cần phải giải thích gì nữa, bởi Tuệ Nhiên không còn thời gian đâu mà thắc mắc.
Trần Quang Đạt như con sói xám vồ lấy cô không để cô kịp nghỉ ngơi, cô cũng không biết anh làm đến khi nào, cô chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-sao-anh-cu-lanh-nhat-voi-em-/3447234/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.