Lương Tưởng Huân thân thể cứng đờ, hô hấp có chút loạn, gương mặt đỏ bừng, cơ bản là không dám nhìn thẳng Diệp Chi Sinh, mà tròn mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng tuyết.
Diệp Chi Sinh không cảm thấy có chút nào phiền, hơi cúi người nhặt chăn mền từ dưới sàn lên, nhẹ nhàng, cẩn thận đắp lên người Lương Tưởng Huân, nhân tiện cầm remote điều khiển, điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng cho thật thích hợp, rồi chậm rãi chuyển dời tầm mắt đến bên ngoài cửa sổ.
Bên trong phòng bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức, cô và anh điều có thể nghe thấy từng đợt hô hấp, thở ra vào của nhau, ý thức được bầu không khí đang có phần lúng túng, Lương Tưởng Huân đảo tròn cặp mắt, do dự một hồi, mới khiến cho bản thân phát ra âm thanh.
“Thật xin lỗi, trễ như vậy vẫn còn phiền đến anh, còn có… Cám ơn anh.”
Diệp Chi Sinh có chút không tưởng tượng nổi, Lương Tưởng Huân thế mà chịu mở miệng nói chuyện trước với anh, trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng sợ cô phát hiện, nên tận lực giấu kinh hỉ ấy ở dưới đáy lòng, hơi hơi xoay đầu nhìn về phía cô, không lạnh không nhạt mở miệng.
“Thân thể không khoẻ là cô, không cần xin lỗi tôi, cũng không phải nói cám ơn, tôi là vì bản hợp đồng ngày mai, cần cô nên mới phải làm chuyện này.”
Anh không cảm thấy có chút nào phiền, ngược lại rất muốn cứ như thế, bị em làm phiền anh cả đời.
Mỗi một giây, một phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2247035/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.