Không biết đã bao lâu rồi, Lương Tưởng Huân không có được một giấc ngủ sâu thật tốt như vậy, tâm tình thoải mái nên bên trong giấc mơ, cũng điều là mộng đẹp.
Cô thẳng một giấc liền ngủ đến khi điện thoại di động của cô reo to tiếng chuông báo thức, bảy giờ ba mươi, cô mới mắt nhắm mắt mở, vừa ngồi dậy vươn tay cầm lấy điện thoại, nhấn tắt chuông báo thức.
Ngủ đủ giấc, khiến cho tinh thần của Lương Tưởng Huân vào sáng hôm nay đặc biệt tốt đẹp, nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của Hà Nghinh Phong gửi trên QQ cho cô vào tối đêm qua, cũng không vội mở ra xem, ngồi ở trên giường, còn rất cao hứng, tuỳ tiện vươn tay lên cao làm động tác tập thể dục.
Qua một lúc sau, cô như là nhớ ra chuyện gì, đầu tiên liền quay đầu, liếc mắt nhìn qua bàn nhỏ cạnh giường, rồi lại đưa tay sờ sờ trên bụng.
Không nhìn thấy túi chườm nóng và chiếc cốc, chân mày cô hơi nhíu lại một chút, trong đầu thầm nghĩ, chẵng lẽ tối qua, bởi vì bụng đau quá, cho nên xuất hiện ảo giác sao?
Mà cũng đúng thôi, Diệp Chi Sinh chán ghét mình còn không hết, làm sao lại có chuyện, ngồi ở bên cạnh nhu thuận nói chuyện chứ!
Lương Tưởng Huân khẽ rũ mi mắt, che giấu tia buồn ảm đạm, nhẹ nâng cánh tay lên xoa đầu.
Còn đang tưởng niệm đến hình ảnh ảo giác vào tối đêm qua, bên tai cô liền truyền đến một tiếng “Cạch.”
Lương Tưởng Huân theo bản năng ngẩng đầu lên, quét ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-nhu-sinh-menh/2247039/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.