Mặc Nam Thừa Húc không nói gì nhưng cái nụ cười kia làm cho Kiều Tuyết Vãn thấy sợ hãi lắm đó biết không hả? Trong lòng vốn đã khóc không thành tiếng, lại còn bị Nam Thừa Húc đùa giỡn.
Anh đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, lại thấp giọng nói:
- Cũng không sao, nếu như Tiêu Mặc thật sự không phải con tôi thì tôi cũng không ngại. Thằng bé rất thông minh, tôi vẫn chấp nhận nó mà.
Cô ngơ ra luôn, chấp nhận là chấp nhận cái gì chứ? Cho dù tên nhóc thối tha kia có báo đời thật, nhưng nó vẫn là con của cô, cô tuyệt đối sẽ không giao Kiều Tiêu Mặc cho người khác đâu, kể cả đó có là Nam Thừa Húc!
- Anh muốn làm gì?
- Muốn làm gì? Đương nhiên là cùng em tính sổ rồi. Em nói xem, một đêm của tôi chỉ đáng giá hai trăm tệ thôi sao?
- Không, không, không... Là tôi... Là tôi đáng giá hai trăm tệ.
Sau khi dứt lời thì đột nhiên Kiều Tuyết Vãn cảm thấy có gì đó sai sai rồi nè... Sao tự nhiên cô lại tự đào hố chôn mình vậy chứ?
Ngay lúc này Nam Thừa Húc liền lấy ra một chiếc thẻ đen, ném thẳng vào túi xách của cô, lại nói:
- Ở trong đó có vài trăm triệu, em nói xem... Chúng ta phải qua bao nhiêu đêm đây?
Thôi rồi, thôi rồi... Cô thật sự sắp tiêu đời rồi!
Hai mắt của Kiều Tuyết Vãn nhắm nghiền lại, nhưng chờ mãi cũng không thấy Nam Thừa Húc làm gì, lúc cô hé mắt ra nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-mot-kiep-nghien-em-mot-doi/3447556/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.