Mặc dù Nam Thừa Húc rất mong chờ vào việc người phụ nữ vô lương tâm này sẽ nhớ ra anh, nhưng cái cách bạo gan như vậy thì đúng là chỉ có một mình Kiều Tuyết Vãn mà thôi.
Sáu năm trước cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà.
Còn Kiều Tuyết Vãn bây giờ chính là kiểu vạch thẳng áo ra để soi cho kĩ, cái hình xăm này... Đúng rồi, chính nó... Chính là cái hình này nè, nó là cái hình xăm năm đó cô nhìn thấy cùng với cái cơ thể sáu múi này chứ đâu?
Nói thẳng ra thì lúc lên giường với người đàn ông đó cô cũng không chú ý mặt mũi của người ta, nhưng khi đã hòa quyện với nhau thì đập vào mắt cô chính là cái cơ thể cực kỳ ngon miệng, cho nên lúc đó cô chỉ chú ý nhìn thân hình của anh ta mà thôi. Mà ở trên thân chính là cái hình xăm tinh xảo này, cô không nhớ sai được!
Đột nhiên lúc này Kiều Tuyết Vãn lại đưa tay muốn chà thử xem nó là hình xăm thật hay giả, nhưng cô chỉ vừa mới chạm vào ngực anh thì liền bị Nam Thừa Húc nắm tay lại, anh có hơi nhíu mày, nói:
- Kiều tổng, em đang làm gì vậy?
Lúc này Kiều Tuyết Vãn mới giật mình... Ủa thôi “chớt mọe” rồi, cô quên mất người đàn ông trước mặt mình là Nam Thừa Húc... Cô vì quá sốc mà quên mất luôn người này cực kỳ ghét đụng chạm cơ thể, lần này thì cô không cần nghỉ việc nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-mot-kiep-nghien-em-mot-doi/3447555/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.