Dù sao thì Mậu Thanh cũng đã nhìn được như thế thì Kiều Tuyết Vãn cũng không giấu giếm nữa, cô và người bạn của mình về phòng của Mậu Thanh, còn nhỏ giọng nói:
- Thật ra tớ cũng không chắc có phải là Nam Thừa Húc hay không... Nhưng vừa rồi ở trên xe thì tớ có nhìn thấy hình xăm trên ngực của anh ta, rất giống với hình xăm năm đó.
- Khoan khoan khoan, dừng khoảng chừng là hai giây... Hình xăm trên ngực? Kiều Tuyết Vãn, cậu và Nam Thừa Húc ở trên xe làm gì mà anh ta lại cởi áo?
Giọng của Mậu Thanh bây giờ đang cực kỳ kích động, thiếu điều là bắt cái loa hét cho cả làng biết thôi.
Kiều Tuyết Vãn liền nhanh chóng bịt miệng cô bạn của mình lại, nói tiếp:
- Đầu óc của cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Chỉ là Nam Thừa Húc có tính sạch sẽ, mà lớp trang điểm của tớ vô tình dính lên áo của anh ta, nên anh ta mới thay áo thôi.
- Nhưng cậu... Tại sao lớp trang điểm của cậu lại dính lên áo của Nam Thừa Húc được? Kiều Tuyết Vãn, cậu bịa chuyện đúng không?
Gương mặt của cô bây giờ vô cùng méo mó khó coi, rốt cuộc thì trong đầu của Mậu Thanh này đang bày ra bao nhiêu chuyện phi lý, phi thực tế vậy hả?
Hơn nữa... Tại sao cô lại phải bịa chuyện chứ?
Đột nhiên lúc này Mậu Thanh lại nghĩ thông rồi, cô ấy lại ngồi xuống, bình tĩnh nói:
- Nhưng không đúng, rõ ràng Kiều Tuyết Vãn cậu là người thuộc thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-mot-kiep-nghien-em-mot-doi/3447557/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.