Chương trước
Chương sau
Nhìn cách ăn mặc của thằng bé, quần áo trên người đều là hàng cao cấp, với một người có con mắt đánh giá hàng tốt như cô thì Kiều Tuyết Vãn dám dùng danh dự của mình để khẳng định... Thằng bé là cậu ấm nhà giàu chắc luôn!

Hiển nhiên Mậu Thanh cũng gật đầu, lại thở dài, nói:

- Vốn dĩ là thiếu gia nhà giàu, nhưng ai mà có ngờ sau khi cha mẹ qua đời lại không viết di chúc, tài sản bị phanh xẻ thành nhiều phần. Cuối cùng con trai ruột chỉ lấy được một chút. Sau đó cậu của thằng bé đã đem nó về nuôi, đổi từ họ Châu sang họ Nam. Thằng bé tên Nam Bỉnh Phù.

Kiều Tuyết Vãn nhìn cậu nhóc run rẩy cũng định bước đến quan tâm một chút, nói sao thì cũng là vì cô nên nó mới sợ hãi như vậy. Nhưng ai mà có ngờ thằng con trai tài lanh của cô đã nhanh chân hơn, đi vào bên trong, trực tiếp đưa cho cậu nhóc kia một viên kẹo, nói:

- Cậu ăn kẹo không? Đừng có sợ, mẹ tớ tuy hung dữ nhưng thật ra bà ấy hung dữ thật... Mà tốt tính lắm, cậu đừng lo, có Kiều Tiêu Mặc ở đây, mẹ tớ sẽ không hại người được đâu!

Mậu Thanh phải cố gắng kiềm nén tiếng cười của mình, còn Kiều Tuyết Vãn khóe môi giật giật, nhìn xem thằng con mà cô đứt ruột đẻ ra đi kìa, nó tả về mẹ nó mà cô tưởng đâu nó đang nói yêu ma quỷ quái phương nào tới đây làm loạn, còn nó là đạo sĩ đi trừ ma diệt yêu không đó.

Hảo con trai! Hảo con trai!

- Phải rồi Mậu Thanh, mấy ngày này tớ giao Mặc Mặc cho cậu nhé, tớ phải đến công ty một chuyến, lần này về còn phải xử lý nhiều tồn động của công ty lắm. Nên chắc mấy ngày này tớ sẽ ở lại công ty luôn, Mặc Mặc phiền cậu rồi.

- Không sao, cứ giao Mặc Mặc cho tớ. Hơn nữa mẹ của tớ cũng thích Mặc Mặc lắm, thằng bé mà về nhà thế nào cũng bị vỗ béo cho xem.

“Bàn giao” con trai xong thì Kiều Tuyết Vãn cũng rời đi, mặc kệ con trai có ngơ ngác như thế nào.

Ngay sau khi cô rời đi thì cậu út của Nam Bỉnh Phù cũng đã đến đón cậu bé, bình thường thì Mậu Thanh thấy người đàn ông này cũng không có gì nổi bật. Nhưng sao khi ở gần Kiều Tiêu Mặc thì lại thấy có gì đó sai sai vậy ta?



- Cô giáo Mậu, xin lỗi đã chậm trễ, hôm nay tôi có việc đột xuất.

- Phụ huynh của Phù Phù không cần phải thấy có lỗi đâu, đây là trách nhiệm của cô giáo chúng tôi mà. Tôi cũng hi vọng Phù Phù sẽ sớm khỏi bệnh.

Người đàn ông này chính là cậu ruột của Nam Bỉnh Phù, anh là doanh nhân thành đạt, chưa vợ chưa con, được xem là người đàn ông Hoàng Kim mà ai ai cũng ao ước - Nam Thừa Húc!

Đột nhiên lúc này Kiều Tiêu Mặc lại chạy đến chỗ của anh, kéo kéo áo của anh, làm cho Nam Thừa Húc cũng phải nhìn xuống. Một đứa bé trai rất năng động, đôi mắt linh hoạt, gương mặt cũng rất đáng yêu... Nhưng điều quan trọng là, sao anh thấy nó cứ quen quen vậy ta?

- Chú ơi, chú có vợ chưa chú?

Mậu Thanh lại đưa tay đỡ trán, lại tới cơn nữa rồi. Thằng nhóc này bình thường thì hay nói xấu Kiều Tuyết Vãn vậy thôi, chứ thương mẹ lắm, lúc nào mà gặp được đối tượng ưng ý là sẽ làm mai cho mẹ ngay.

Nam Thừa Húc chỉ nhìn Kiều Tiêu Mặc rồi cười, nói:

- Vẫn chưa.

- Vậy chú có muốn hẹn hò với mami của cháu không? Tuy rằng mẹ có hơi hung dữ một chút, hơi nóng tính một chút, hơi trẻ con một chút... Nhưng mẹ của cháu đẹp lắm, đẹp như thiên thần vậy đó. Chú suy nghĩ nha.

Mậu Thanh biết rõ Nam Thừa Húc không phải hạng người thích phụ nữ đẹp, anh còn đường mệnh danh là nam thần lạnh lùng cấm dục nữa đó. Nếu mà cô ấy cứ để Kiều Tiêu Mặc lải nhải chắc sẽ bị thủ tiêu ngay thôi.

Ngay lập tức Mậu Thanh liền kéo Kiều Tiêu Mặc lại, còn ôm cậu nhóc lên, nói:

- Kiều Tiêu Mặc, con còn đem mẹ con ra mai mối thì sẽ bị đánh chết đó.



Nam Thừa Húc nhìn Mậu Thanh, rồi lại nhìn Kiều Tiêu Mặc, nói:

- Là con trai của cô giáo Mậu sao?

- Không có, không có, Mặc Mặc là con của một người bạn. Cô ấy là mẹ đơn thân, nhưng thằng nhỏ này rất hiếu động, sợ làm phiền cô ấy đi làm nên gửi ở chỗ tôi vài hôm.

Nam Thừa Húc cũng chỉ gật đầu, sau đó anh còn không quên để lại một số để liên lạc, trước khi rời đi còn không quên xoa đầu của Kiều Tiêu Mặc, nói:

- Vậy cháu phải đưa cho mẹ số liên lạc của chú, nhớ chưa?

- Dạ được, tạm biệt chú đẹp trai, tạm biệt bạn Phù Phù.

Sau đó Nam Thừa Húc cũng đưa Nam Bỉnh Phù lên xe, nhưng ngạc nhiên là lần này thằng bé Nam Bỉnh Phù lại đưa tay vẫy với Kiều Tiêu Mặc, còn nhỏ giọng lí nhí nói:

- Tạm biệt... Mặc... Mặc...

Mậu Thanh và Kiều Tiêu Mặc nghe thấy, Nam Thừa Húc cũng nghe thấy, anh còn ngạc nhiên một chút nhưng rồi vẫn vào trong xe.

Xem ra đứa nhỏ này rất tin tưởng Mặc Mặc, anh cũng tìm hiểu thêm về cậu bé đó.

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.