Nhìn cách ăn mặc của thằng bé, quần áo trên người đều là hàng cao cấp, với một người có con mắt đánh giá hàng tốt như cô thì Kiều Tuyết Vãn dám dùng danh dự của mình để khẳng định... Thằng bé là cậu ấm nhà giàu chắc luôn!
Hiển nhiên Mậu Thanh cũng gật đầu, lại thở dài, nói:
- Vốn dĩ là thiếu gia nhà giàu, nhưng ai mà có ngờ sau khi cha mẹ qua đời lại không viết di chúc, tài sản bị phanh xẻ thành nhiều phần. Cuối cùng con trai ruột chỉ lấy được một chút. Sau đó cậu của thằng bé đã đem nó về nuôi, đổi từ họ Châu sang họ Nam. Thằng bé tên Nam Bỉnh Phù.
Kiều Tuyết Vãn nhìn cậu nhóc run rẩy cũng định bước đến quan tâm một chút, nói sao thì cũng là vì cô nên nó mới sợ hãi như vậy. Nhưng ai mà có ngờ thằng con trai tài lanh của cô đã nhanh chân hơn, đi vào bên trong, trực tiếp đưa cho cậu nhóc kia một viên kẹo, nói:
- Cậu ăn kẹo không? Đừng có sợ, mẹ tớ tuy hung dữ nhưng thật ra bà ấy hung dữ thật... Mà tốt tính lắm, cậu đừng lo, có Kiều Tiêu Mặc ở đây, mẹ tớ sẽ không hại người được đâu!
Mậu Thanh phải cố gắng kiềm nén tiếng cười của mình, còn Kiều Tuyết Vãn khóe môi giật giật, nhìn xem thằng con mà cô đứt ruột đẻ ra đi kìa, nó tả về mẹ nó mà cô tưởng đâu nó đang nói yêu ma quỷ quái phương nào tới đây làm loạn, còn nó là đạo sĩ đi trừ ma diệt yêu không đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-mot-kiep-nghien-em-mot-doi/3447545/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.