“Chuyến bay mang số hiệu 2024T03N01 đã hạ cách, hành khách xin vui lòng kiểm tra tư trang trước khi rời khỏi!”
Vào đầu mùa hạ, theo như lời chỉ thị của chủ tịch công ty Diêu thị, cô đã quay về Thành Đô theo lời của anh ta, giúp anh ta kí một bản hợp đồng với Nam thị, sẵn tiện “giúp” anh ta quản lý chi nhánh ở Thành Đô, cuối lời nhờ vả còn kèm theo một chiếc thẻ đen quyền lực.
Nói thật thì cô không thiếu tiền, nhưng tiền dâng tới tận cửa thì ngu gì mà không lấy.
Bóng dáng của một người phụ nữ với bộ trang phục cực kỳ thanh lịch, bên cạnh cô còn có một cậu nhóc tầm bốn, năm tuổi, vừa bước ra khỏi sân bay thì Kiều Tuyết Vãn đã nói:
- Sáu năm rồi, cuối cùng cũng về nhà được rồi.
Nhưng thằng nhóc bên cạnh lại nhìn cô, nghiêng đầu nói:
- Mami, đâu phải chú Diêu không cho mẹ về? Rõ ràng là mẹ trốn nợ nên mẹ mới không dám về thì có.
Kiều Tuyết Vãn á khẩu, được rồi, cô thật sự không biết kiếp trước cô đã mắc nợ gì thằng nhóc này, mà từ khi nó biết nói là câu nào câu nấy đều chọc ngoáy vào chỗ ngứa của cô. Rồi tới lúc đoạn bị chửi thì lại ăn vạ, oan ức nói mẹ mình không như mẹ người ta, suốt ngày chỉ biết mắng nó.
Mà thử nghĩ đi, cái miệng vậy đó mà bảo không chửi thì làm sao mà được.
- Kiều Tiêu Mặc, con có tin là mẹ đá con về chỗ của Diêu Xu không hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-mot-kiep-nghien-em-mot-doi/3447544/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.