Chương trước
Chương sau
Mặc dù chỉ vừa mới đáp đến Thành Đô chưa được bao lâu, nhưng tin tức về Tổng giám đốc mới của chi nhánh Diêu thị ở Thành Đô đã được nội bộ biết.

Ai nấy đều biết Kiều Tuyết Vãn, tại trụ sở chính ở Mị Quốc ai ai cũng biết rằng cô là một đóa hoa hồng có đầy gai nhọn, dù là mẹ đơn thân nhưng chẳng ai dám khinh thường. Đầu óc nhanh nhạy cùng với lối lập luận sắc bén, nêu ra được trọng điểm của vấn đề, tất cả những gì của một lãnh đạo cần có... Kiều Tuyết Vãn đều có.

Vì thế cho nên việc cô nhậm chức ở Thành Đô cũng không có bất kì ai phản đối, thậm chí những nhân viên ở đây còn tôn sùng gọi cô một tiếng “Chị Vãn“.

- Chị Vãn, lần này hợp tác với Nam thị dự án không lớn, nhưng chúng ta cũng cạnh tranh sức đầu mẻ trán mới có.

- Bùi Hằng, cậu đem hết tài liệu của dự án lần này đến cho tôi xem. Phải rồi, đem luôn những báo cáo của công ty trong những năm qua đến đây.

- Chị Vãn, chị uống cafe không?

- Cho tôi một ấm trà là được.

Nói xong Kiều Tuyết Vãn liền đi về văn phòng của mình, Bùi Hằng thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy một tổng giám đốc thay vì uống cafe thì lại uống trà... Nhưng dù sao thì đó cũng là sở thích cá nhân của mỗi người, cậu ta cũng không nên hỏi quá nhiều về chuyện riêng tư này.

Ngồi vào văn phòng làm việc, Kiều Tuyết Vãn đã tra cứu về tập đoàn Nam thị, nghe nói rằng ông chủ của Nam thị hiện tại là một người đàn ông trẻ tuổi, nếu như không phải dự án quan trọng thì anh ta sẽ không xuất đầu lộ diện.

Theo như mức độ quan trọng của dự án này... Xem ra là anh ta cũng sẽ không tham gia vào buổi đàm luận, nếu như thế thì lần này cô đỡ phải tốn công sức rồi.

- Chị Vãn, phía Nam thị hẹn chúng ta ngày mai gặp mặt để nói về dự án, chị thấy sao?

- Báo lại với họ một giờ chiều mai, ở Thiên Sương cư, tôi mời họ một bữa.



- Dạ.

Thiên Sương cư là một nhà hàng rất nổi tiếng của Thành Đô, có người còn nói rằng, nếu đến Thành Đô mà chưa thử qua Thiên Sương cư là chưa từng đến Thành Đô!

Ngoại trừ ẩm thực của Thiên Sương cư thì Thành Đô còn nổi tiếng với nhiều thứ khác, ví dụ như quán bar sầm uất nhất từ trước đến nay, quán bar Aphrodite.

Đột nhiên nhớ đến Aphrodite làm cho Kiều Tuyết Vãn rùng mình, nơi này còn không phải là nơi chứa nhiều kí ức đáng xấu hổ và cần chôn vùi ngay lập tức sao? Tự nhiên nhắc tới làm gì để cô rùng mình vậy chứ.

[...]

Buổi tối hôm đó Kiều Tuyết Vãn vẫn ở lại công ty, cũng may là trước khi chuyển công tác thì cô đã nhờ Diêu Xu sửa sang lại văn phòng, xây cho cô thêm một phòng ngủ ở đây, cho nên bây giờ cô mới thoải mái ở văn phòng mà làm việc cả ngày.

Vừa làm xong công việc cuối cùng thì điện thoại của cô lại sáng lên, là con trai quý hóa của cô đã nhắn tin đến.

[Mặc Bảo]: Mami à, con gặp được một chú đẹp trai lắm, nghe dì Mậu Thanh nói chú ấy cũng rất tốt. Nếu mẹ thích tiểu thịt tươi thì liên lạc với chú đó ngay nha.

Kèm theo dòng tin nhắn là một tấm ảnh có số điện thoại liên lạc với người kia.

Gương mặt của Kiều Tuyết Vãn có chút u tối, cô lập tức hồi âm.

[Kiều Tuyết Vãn]: Kiều Tiêu Mặc, là ai dạy con ba chữ “tiểu thịt tươi” vậy hả? Hơn nữa mẹ không cần tìm bạn trai, cảm ơn!

[Mặc Bảo]: Là ai dạy không quan trọng, quan trọng là con muốn có cha! Mami, con muốn có cha!



Nếu là một đứa trẻ bình thường khác nói muốn có cha thì chắc thân làm mẹ như Kiều Tuyết Vãn sẽ rất đau lòng, phải khát khao đến mấy mới thốt lên được những câu đó chứ.

Tuy nhiên, đối với đứa nhỏ Kiều Tiêu Mặc này thì cô thấy nó đáng bị ngứa đòn.

Nhớ lại cách đây vài tháng, khi nó đủ hiểu chuyện rồi cũng đã nằng nặc đòi cha cho bằng được. Để chiều ý của con trai thì Kiều Tuyết Vãn cũng thử hẹn hò tìm hiểu vài người, ngay cả người Kiều Tiêu Mặc giới thiệu cũng thử làm quen luôn, nhưng ai mà có ngờ... Sau đó nó lại ở trước mặt cô, giả vờ vuốt vuốt cằm, nói:

- Thật ngại quá, đây là sơ xuất kỹ thuật, mami đừng hẹn hò với chú ấy nữa, con không thích người bị “canh hối” đâu.

Lần sau nữa thì nó lại cười cười, nói:

- Mẹ yêu dấu của con ơi, thật ra thì con cũng không cần một người cha cao to lực lưỡng như thế này, con thích người bình thường hơn.

Cuối cùng thì sao? Cuối cùng thì gần một năm trời nó chẳng thích nổi một người nào cả, vậy mà suốt ngày cứ lắm mồm đòi tìm cha, tìm bằng niềm tin hay gì!

[Kiều Tuyết Vãn]: Kiều Tiêu Mặc, đợi mẹ xử lý xong công việc thì cái mông của con chắc chắn sẽ nở hoa!

[Mặc Bảo]: Vậy thì con ở với bà bà luôn, không về với mẹ nữa!

[Kiều Tuyết Vãn]: Được, xin mời! Để mẹ xem ngoài mẹ ra thì ai chịu được con!

[Mặc Bảo]: Rồi mẹ sẽ hối hận!

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.