Khổđinh – giảm cơn khát, sáng mắt, tán phong nhiệt, ổn định thần kinh, giải độctiêu đờm, dù rất đắng, nhưng cũng đành chịu.
Hà Tô Diệp tới bệnh viện đi làm, vừa xuống xebuýt, liền thấy đồng chí Khâu Thiên đeo MP3, gật gù đắc ý đi vào cửa chính củabệnh viện. Anh có chút tò mò, đi tới vỗ vai Khâu Thiên: “Đừng nói với tớ cậucũng làm việc ở trong này nhé!”
Khâu Thiên biểu tình vô tội: “Cái thói đời gì thế,không hoan nghênh tớ đến, thật đau lòng nha!”.
Hà Tô Diệp cười lên: “Hoan nghênh, chỉ là cảm phụcngười thầy nào lại giữ được chân cậu lại, thật tò mò ha!”
Khâu Thiên thở dài: “Cậu cho là làm tiến sĩ thì cócái gì giỏi đây, bệnh viện một đống người, tớ cũng không phải là trợ lý haygiáo sư. Lại nói khoa tim mạch của bệnh viện chúng ta chưa mạnh, tớ trước tiênở lại, sau đó sẽ nhảy tiếp*.”
(* ý chỉ nhảy việc)
Hà Tô Diệp không nói gì, rất đồng cảm, Khâu Thiêntiếp lời: “TôDHiệp, kỳ thật tớ muốn làm trợ lý của bố cậu, đáng tiếc không cócách nào, tớ không phải quân nhân”
Anh sửng sốt một chút: “Đúng rồi, hình như khôngđược, chỗ đấy là bệnh viện trung ương quân đội, cần có quân tịch*.
(* quân tịch: danh sách trong quân đội)
Biểu tình của Khâu Thiên một vẻ: “Cậu thật chậmchạp”, nhanh chóng muốn đập Hà Tô Diệp, than thở: “Tớ thật sự không mở mangđược cậu, ban đầu không thi vào viện quân y thì thôi, lại còn học chuyên ngànhĐông y, đầu đất cũng không sai; Trong nhà có viện trưởng, lão bố là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-la-dieu-tot-nhat-anh-da-lam/3058020/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.