Sơntra – Tiêu thực, hóa tích, hành khí, tán ứ, làm thành kẹo hồ lô có mùi vị củahồi ức, trăm lần ăn cũng không chán.
Sau khi Thẩm Tích Phàm về nhà, nhìn thấy bêntrong phòng khách bày ra đống đống bao tải, hộp quà tặng, lúc vào nhà vệ sinhrửa tay, liền nghe thấy âm thanh “Phịch” bên trong cái thùng nhựa. Cô tò mò, mở nắp ra nhìn một phát, chợt hoa dung thất sắc*: “Mẹ ơi! Có rắn!”.
(*hoa dung thất sắc: mặt mày biến sắc).
Ngược lại, làm Thẩm bố bị dọa chạy tới, cười ha ha,cầm gậy gỗ nhỏ khiêu khích xuống cái thùng hai nhát: “Đấy là lươn, con saokhông có năng lực quan sát như vậy?”
Thẩm Tích Phàm buồn nôn: “Quăng ra ban công đi, conchịu không nổi lúc đi Tolet còn phải nhìn cái thứ này!”.
Lại nghe thấy bên trong bao tải có tiếng vang “rộtroạt”. Trầm bố giải thích: “Đó là cua, đây là cá mè, Phàm Phàm mau tới giúp bốthả vào trong xô đựng cá, đừng để nó chết, bằng không mẹ con lại diễn cái bàithương tâm a!”.
Lúc ăn bữa tối, Thẩm mẹ vui mừng rạo rực cầm đũa chỉđiểm giang sơn: “Chọn mấy hộp hải sản tươi nhất cho ông nội, ông ngoại thì mangđi, còn có cả đám rau dưa này nữa, năm nay cục nông nghiệp chỗ tôi dàn rau sinhtrưởng tốt.”
Thẩm bố gật đầu: “Sắp đến tết gửi ít hoa, rau, củquả cho các cụ. Đúng là lợi ích thực tế.”
Thẩm Tích Phàm chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ: “À…. Connói trong nhà nhiều thứ này nọ như vậy, thì ra sắp đến tết!”.
Thẩm mẹ bất mãn: “Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-la-dieu-tot-nhat-anh-da-lam/3058022/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.