Bạchà – Tránh phong tán nhiệt, trừ uế giải độc, cay cay, hơi hơi kích thích, cóthể khiến người ta rơi lệ.
Mấy ngày hôm nay bận rộn với tài liệu của LíGiới, Thẩm Tích Phàm lại không được ngủ ngon, lúc đi làm ngáp mấy lần, khi vềnhà thần trí đã không rõ ràng, đi trên đường, chỉ mơ hồ giẫm lên mặt tuyết.Dưới lòng bàn chân thật dày tuyết đọng, cô cảm thấy rất thú vị, cho nên, mỗimột bước chân đều ra sức đạp thật mạnh xuống, âm thanh “chi chi lốp bốp” khiếncho cô có loại thích thú được áp bức.
Cô gần đây luôn suy nghĩ về cái vấn đề :“ Rốt cuộc,bản thân có phải chịu quá nhiều áp lực?”.
Chính là khổ sở đáng thương cho đám tuyết trắng, bịcô khủng bố chà đạp.
———
Chung quy, cùng Hà Tô Diệp kia quan hệ với nhau, côcó chút nhớ nhung anh, nỗi nhớ không dấu vết, hời hợt, ngay từ đầu liền dừngkhông được, mà kéo dài xa xôi.
Nhưng, có chút đắng ngắt, không phải tư vị cà phê,không lưu lại hương thơm như sau vị trà đắng,mà là mùi thơm của thuốc Đông yuống vào miệng, có loại tư vị nửa ép buộc, để trị bệnh cứu người, nên không thểkhông uống, cũng như đối với anh, không thể không nhớ.
Buồn chán đem đầu đụng vào giá sách, lại không cẩnthận khiến một đống sách ở ngăn tủ phía trên rơi xuống, Thẩm Tích Phàm hét to,hưởng thụ loại vui thích ngập tràn mà sách đập vào người mang lại, thuận tiệngiải tỏa một chút cảm xúc.
Cô cười lên, cười thật to, phát hiện bản thân mìnhthật ngốc, nhưng là sự ngốc nghếch một cách đáng yêu, chính cô lại nhịn khôngđược mà yêu thích chính mình. ~~~ vâng, chị thích anh đã đến giai đoạn tự sướngrồi!!! ╮(╯▽╰)╭).
Cứ ngồi trên mặt đất sắp xếp lại đống sách rơi toánloạn kia, khuôn mặt không che giấu nổi ý cười, đều là sách giáo khoa với sách thamkhảo lúc học đại học của mình, có vài cuốn sách lật ra trống trơn một mảnh,ngay cả tên đều không có.
Trốn học, lên lớp thì ngủ, những ngày vì thi cử thứctrắng đêm đã một đi không trở lại, cô hiện tại độc lập hơn, bắt đầu phải gánhvác trách nhiệm.
Nhưng thời gian khi ấy, thật sự rất tuyệt diệu, vậymà, thứ luôn mất rồi mới biết quý trọng, sau này, lại chỉ có thể dùng năm thángvô tận tưởng nhớ đoạn hồi ức đã qua.
Bỗng, tay cô đột nhiên ngưng lại, nhìn trong đốngsách hỗn loạn, thấy có một tấm ảnh với mấy tờ giấy viết thư, do dự một lát , côlại nhặt chúng lên, tờ giấy mỏng manh nhè nhẹ, đối với cô mà nói lại nặng tựangàn cân.
Bởi vì đau khổ, cho nên cực kỳ nặng, trọng lượngkhông phải đặt trên tay, mà là tích tụ ở trong lòng.
Trên tấm ảnh, dáng vẻ cô mỉm cười thật hạnh phúc,xuất phát từ trong tim, đôi mắt ngập tràn sự ngọt ngào, cánh tay kéo NghiêmHằng, anh cố tình không nhìn vào ống kính, mà yêu chiều ngắm cô. Lúc ấy, tất cảđều cho rằng bọn họ chính là một đôi trời sinh.
Khi yêu nhau, mỗi cô gái đều là thiên sứ, nhận đượcsự quan tâm của các vị thần, cho nên, luôn xinh đẹp, hạnh phúc như vậy.
Nhưng hiện tại, cô xoay người lại với cánh cửa tủbằng thủy tinh, dùng sức lôi ra một nụ cười tự cho là tươi tắn nhất, chính mìnhtrong kính, ánh mắt đã không có thần thái, nụ cười miễn cưỡng, so sánh với tấmảnh, ngược lại, trở thành một loại châm chọc khác.
Thật sự là châm chọc, cô cảm thấy, ba năm sau gặplại mối tình đầu của mình, dường như còn có chút vướng mắc không thể nói rõ.
Thuận tay đem tấm ảnh cùng giấy viết thư quăng vàotrong ngăn tủ, cô ngồi trước máy tính tiếp tục phiên dịch tài liệu. Chỉ làkhông lưu ý, vài tờ giấy viết thư kia đã lặng yên rơi xuống đất.
………
“Mỗi ngày, em đột nhiên phát hiện bản thân lại cóthêm rất nhiều thời gian, vì thế, em hết nhìn đông nhìn tây, rồi không chịu làmgì cả.
Anh biết không? Hàng ngày, em đi qua hòm thư bênđường của trường, phát hiện ra nó, trong khoảng khắc, bỗng có một loại kíchthích, em muốn đem những ngày đã qua của chúng ta hết thảy viết ra, sau đó lạinhét tất cả vào hòm thư này, mà trên mỗi một bức thư đều có chung một cái địachỉ, gọi là Yêu.
Hòm thư không nói chuyện, có thể nó biết em yêu anh,cho dù, anh đã không còn yêu em, rời xa em, em cũng muốn dùng phương thức nàycố sống cố chết để gọi lại những năm tháng khi xưa ấy.”
………
“Trên đường cao tốc, làn mây bị ánh nắng hấp dẫn,bầu trời màu xanh lam, như ánh trăng cùng mặt trời đồng thời tỏa sáng,rất giốnglần thứ hai em nhìn thấy anh, khuôn mặt của anh, trong phút chốc khiến cho tráitim em lu mờ, đôi mắt mù quáng, từ đó về sau không quan tâm, không nghe thấy,không để ý, chỉ mong có thể cùng anh ở bên nhau; biển cạn đã mòn, trời đất hợplại thì đã làm sao?
Giống như em luôn luôn đều quên hỏi anh, lần đầutiên thấy em, anh có cảm giác gì?
Em không hỏi, anh cũng sẽ không nói, bây giờ đãkhông còn cơ hội, em cảm thấy thật hối hận.”
……….
“Thời gian trôi qua thật nhanh, anh đào tan tác,tường vi tung cánh, sơn chi rụng cành, sen mới nở hoa, đảo mắt, cuộc sống củachúng ta cứ đau khổ,chậm rãi bất định như vậy, một đường đi xa.
Thật ra cho tới ngày hôm nay, em cũng chưa từng hốihận vì từng yêu anh, chỉ là chúng ta đều đã trưởng thành, thế nào cũng phải họccách tiếp nhận một số việc bất đắc dĩ, luôn luôn cần hiểu rõ một điều, vốn dĩhai người yêu nhau, cũng có thể bởi vì một số nguyên nhân mà không thể đi đếncuối cùng.”
——–
Ngày hôm sau đi làm, cô có chút mỏi mệt, nhìn nhữnggiọt nước tuyết tan ngoài cửa sổ, bỗng thấy chán nản không có lí do, cô nghĩ,nếu có thể tiếp tục như vậy, tuyết trắng xóa, lãnh lẽo bao phủ khắp trời đấtrộng lớn thật tốt.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy bản thân là một người hoàiniệm, luôn luôn không biết được giây tiếp theo nhịp chân làm thế nào để bướcra.
Hôm nay, đến lượt Lâm Ức Thâm trực ban, Thẩm TíchPhàm bởi vì vấn đề dự toán của bộ phận Phòng nên ra về cực muộn, trên cả tầnghành chính, chỉ có văn phòng bộ phận PR cùng chỗ thư kí tầng 1 là còn đèn sáng,cô mỉm cười, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
Ánh trăng nhiễm màu tuyết trắng chiếu lên hành lang,rất đẹp, vầng sáng dịu nhẹ lại mở ra sự mênh mang vô hạn, khiến con người talạnh tận thấu xương. Tay cô không tự chủ được mà đụng vào, hứng trọn thứ ánhsáng ấy trong lòng bàn tay.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang, cô cuống quítthu lại bàn tay, vội vội vàng vàng nhận máy, nhưng bên kia lại không trả lời,cô đành phải nói: “Xin hỏi, ngài tìm ai?”.
Anh nhẹ giọng gọi cô: “Tiểu Phàm…. Anh nhớ em…”giọng nói bình thản, xuyên qua hành lang thật dài, có chút mơ màng như đã cáchxa một đời.
Ba năm trước đây, anh cũng nói với cô như vậy.
———
Đó là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau, mùa đônggió lạnh từng cơn, bọn họ liền nắm tay như thế đi quanh sân thể dục mộtvòng lại một vòng, mãi đến lúc lên đèn, mới cùng cô trở về, anh lưu luyến khôngrời, không chịu buông tay cô ra, cuối cùng vẫn là Thẩm Tích Phàm vùng vẫy thoátkhỏi.
Kết quả, còn không chờ đến lúc cô trở lại ký túc xá,điện thoại của anh đã đến rồi: “Tiểu Phàm…Anh nhớ em….”.
Tối hôm đó cô trắng đêm mất ngủ, trong lòng bàn taylưu lại nhiệt độ của người ấy, nằm ở trong bóng đêm chậm rãi gặm nhấm câu nóikia: “Tiểu Phàm, anh nhớ em”, lòng tràn đầy vui sướng, vụng trộm vùi mặt vàotrong chăn cười khe khẽ.
Ngày ấy, anh mỗi ngày gọi điện tới, câu đầu tiênchính là như thế.
Có điều, hiện tại, cô cực kỳ bình tĩnh, nói chochính mình, ‘việc gì đến cũng sẽ phải đến, trốn tránh mãi cũng không thoátnổi’; từ chỗ âm thanh phát ra, cô xoay người, đóng lại di động, nhẹ nhàng nhănlại lông mày: “Có việc?”.
Anh gầy, thật tiều tụy, đầy người phong trần, cà vạtđeo cũng không ngay ngắn, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng, vẫn là vẻ mặt tự tinngày ấy, giống như dáng vẻ nắm chắc tất cả.
Trước đây, cô nhìn thấy anh như vậy, sẽ cảm thấykiêu ngạo cùng tự hào, nhưng hiện tại anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, côcó chút bi ai, có chút tức giận. Anh làm cô chịu thương tổn sâu sắc như thế,dựa vào cái gì còn đem cô nhớ nhung như điều đương nhiên, hệt như cô gái ngốcnghếch năm nào.
Nghiêm Hằng nhanh bước đi tới, hơi thở gấp gáp, anhmở miệng nhẹ nhàng nói: “Anh nhớ em, đêm đó cùng em chia tay, về sau lại đi Mỹ,ở nơi ấy, anh phát hiện rất nhớ em, buổi tối ngủ trằn trọc toàn thấy hình ảnhcủa em, anh chỉ muốn nhanh chóng trở về, nói cho em biết….. anh nhớ em.”
Trong lòng của cô sức lực lấp biển nổi lên, nhưngtrên khuôn mặt vẫn đang cố gắng trấn định: “Anh muốn nói chính là thế này sao?”
“Không!” Nghiêm Hằng hét ra mạnh mẽ, bước lên mộtbước, ý đồ cẩn thận dè dặt đi tới ôm lấy Thẩm Tích Phàm, không nghĩ tới, thânmình cô hơi tránh ra, liền để tuột mất.
Anh cũng không từ bỏ, hung hăng giữ chặt cánh taycủa cô, chiếc cằm nhanh chóng tựa xuống đầu cô, Thẩm Tích Phàm vùng giẫy, nhưngkhông làm được gì, mãi đến cuối cùng kiệt sức, cô vô lực nhìn phương xa, hànhlang đen tối không có điểm cuối.
———
Yên tĩnh trầm mặc, sau đó anh thấp giọng nói với cô:“Xin lỗi, thật xin lỗi, Tiểu Phàm, ba năm trước anh sai lầm rồi, bây giờ em trởvề bên anh được không?”.
Những lời này, cô đợi ba năm, rốt cục cũng đợi được.
Nhưng, lại không có sự vui mừng như trong tưởngtưởng, cô chỉ muốn khóc, khóc to thật lớn, đem ba năm tủi thân, bất mãn, phẫnhận, tất cả đều khóc hết ra ngoài, cô hận anh, anh từng đối xử tàn nhẫn với cônhư vậy.
Hiện tại, anh sao còn có thể nói với cô lời “Thậtxin lỗi”, làm thế nào có thể mở miệng, anh rốt cuộc muốn cái gì mới có thểbuông tha cô.
Tiếp đó, cô bỗng nhiên liền hiểu ra, bỏ lỡ trongphút chốc, liền bỏ lỡ cả một đời.
——-
Cảm giác được thân thể Thẩm Tích Phàm cứng nhắckhông bình thường, Nghiêm Hằng không khỏi buông lỏng hai cánh tay, muốn nhìn cômột cái, không nghĩ cô lại dùng hết sức thoát ra, chạy đi không quay đầu lại.
Trên bộ vest của anh, lưu lại thật sâu một giọt nướcmắt.
Anh định đuổi theo, không ngờ phía sau truyền đếnmột âm thanh nói chuyện lạnh lùng: “Cô ấy sẽ không gặp cậu nữa, mời cậu đitrước đi.”
Lâm Ức Thâm đứng dưới một ngọn đèn màu cam, hai taynhét trong túi quần, dựa vào cửa, khóe môi nhếch lên một ý cười kinh miệt, biểutình nhu hòa bất khả tư nghị: “Trở về đi, cô ấy cần thời gian cẩn thận suynghĩ.”
Nghiêm Hằng thu lại khí thế sắc bén quanh thân, đilên cầu thang, Lâm Ức Thâm đối mặt anh đi tới, trên khuôn mặt mang theo nụ cườibí hiểm.
Anh lần nữa quay đầu, lại không thấy thân ảnh kiađâu nữa, chỉ có câu nói của Lâm Triệu Thâm lúc đi ngang qua bỏ lại, thật lâuquanh quẩn trong hành lang trống trải : “Thẩm Tích Phàm là em gái của tôi, cậutại sao lại có thể làm cho cô ấy khóc”.
——–
Ngoài cửa sổ, ánh trăng yếu ớt lạnh lùng chiếu xuốngnhân gian, trong vòng luân hồi u tối, không biết là ai đã phát ra tiếng thở dàivô thanh vô thức.
“Đừng khóc, em gái ….”Thẩm Tích Phàm ngẩng đầu, ánhmắt không có cách nào thích ứng với thứ ánh sáng thình lình xảy ra, nhất thờimột trận mơ hồ, khó khăn ổn định, bình tĩnh nhìn Lâm Ức Thâm, muốn nói chuyện,mở miệng vài lần, lại không biết nói từ đâu.
“Cậu ta sẽ không đến, tôi vừa rồi làm cậu ấy bỏ đirồi.” Sau khi thấy rõ ràng, Lâm Ức Thâm thật kinh ngạc: “Thì ra em không khóc,hại anh đây uổng công lo lắng một hồi!”
Thẩm Tích Phàm bày ra khuôn mặt rạng rỡ: “Làm sao cóthể khóc, vì cái loại người như anh ta, đâu có đáng giá, chẳng qua không muốnđối mặt với anh ấy mà thôi.”
Lâm Ức Thâm đành phải mỉm cười, thuận tay giúp côsửa lại đám tóc lộn xộn, Thẩm Tích Phàm bất đắc dĩ: “Lâm Ức Thâm, anh hình nhưthật nhàn hạ, đáng tiếc em lại không có thời gian theo anh. Thôi, em phải vềnhà ăn cơm đây.”
Cô vừa mới đi tới cửa, bỗng dưng nhớ ra điều gì đó,thử hỏi: “Lâm Ức Thâm, anh đã biết, em cùng anh ta…”.
Lâm Ức Thâm ngồi ở trên bàn không nhìn tới cô, chỉđưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ xuất thần, giọng nói như có như không, từng chữ đâmvào lòng cô: “Em là em gái của anh…. Anh làm sao có thể không biết?”.
Đêm nay, Trầm Tích Phàm cảm thấy, bản thân đúng làtrúng tà.
——–
Ra khỏi khách sạn, cũng không muốn về nhà, cô đànhphải ở trên đường, vô hạn buồn chán mà đi. Bên đường vẫn còn chút tuyết đọng,chỉ là có phủ thêm một tầng bụi; nó sẽ không bao giờ còn là màu trắng thuầnkhiết nữa.
Cô nhớ rõ tối hôm đó, khi Hà Tô Diệp đưa mình trởvề, tuyết rơi rất lớn, thật đẹp, hướng bọn họ tập kích mà ùn ùn kéo đến. Hà TôDiệp giúp cô mở ô, cô lại thích ở trong tuyết chơi loạn,không chịu để cho anhbật ra, tuyết buổi tối hôm đó, trong sáng long lanh, trắng tinh không nhiễmbụi.
Lúc ấy cô ở dưới bầu trời đầy tuyết lớn, hát lên:“Có đôi khi, có đôi khi, em tin rằng mọi chuyện đều có kết thúc của nó, có khigặp gỡ, có khi chia xa, chẳng có gì tồn tại vĩnh viễn, nhưng, có đôi khi emlại, thà chọn lưu luyến chứ không buông tay…”*.
(bài hát Hồng đậu (Red bean) của Vương Dung, nhưngmình thích nghe bản của Phương Đại Đồng đánh ghi ta hơn! ^^ các bạn có thểsearch trên mạng nghe qua nhé, hay lắm thật đấy^^)
Hà Tô Diệp cười dài nhìncô, sau đó nói ra: “Đậu đỏ tính bình, vị chua ngọt, thanh nhiệt giải độc, kiệntì đình tả, lợi tiểu chữa phù thũng. Đậu đỏ phối hợp với Liên kiều cùng đươngquy nấu canh, có thể trị trừ mủ, tiêu ung nhọt độc; đậu đỏ phối hợp với bồ cônganh, cam thảo hầm canh có thể trị chứng đau đại tràng.”
Cô cười bệnh nghề nghiệpcủa anh, bảo anh thật cổ hủ như độc giả cao tuổi, anh nói cô giả trang từngtrải, cuối cùng ngay cả anh cũng đã quên mở ô, cùng cô chơi náo loạn cả mộtngười đầy tuyết.
Tình cảm có phải cũnggiống như tuyết, sẽ không bao giờ là nguyên dạng thuần khiết như vậy nữa.
———
Con đường đi qua thậtdài, cô có chút mệt, muốn ngồi xe buýt trở về, kết quả, sờ soạng nửa ngày cáitúi, lại phát hiện ví tiền quên mang theo.
Cười khổ một tiếng, côthật sự không muốn gọi điện về nhà, để vô cớ tự chuốc lấy một đợt chỉ trích;lại đành phải trên danh bạ điện thoại, một đống dò tìm, lúc ấn tới cái tên HàTô Diệp, cô dừng một chút, rồi kiên định bấm nút gọi đi.
“Hà Tô Diệp, tôi có thểkhông muốn Lí Giới mời tôi ăn cơm, có được không?”
Chắc là anh không ở trongnhà, xung quanh còn có chút tranh cãi ầm ĩ, nhưng giọng nói lại rõ ràng truyềnđến: “Cô nhóc, lại nghĩ ra chủ ý gì?”
Thẩm Tích Phàm bất đắc dĩcười: “Tôi đang nghĩ, bác sĩ Hà có thể dành bàn tay nhân ái cứu giúp kẻ đángthương một lát được không? Sự việc là thế này: tôi không mang theo ví, tạm thờikhông về được nhà…….”.
——
Hà Tô Diệp thật sự chạyđến, trùng hợp anh ở lại trường, cách vị trí chỗ của cô rất gần, cô nhìn thấyanh từ trên xe buýt đi xuống, lưng mang ba lô đơn giản, cúc của chiếc áo khoáccòn không cài tốt, tóc trên trán bị gió thổi bay; sau đó, anh đứng ở trước mặtcô, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi!”
Chỉ là hai chữ nhưvậy,khiến cho Thẩm Tích Phàm xúc động muốn khóc.
Cô vẫn làm bộ kiên cườngnhư vậy, cho dù có hận Nghiêm Hằng bao nhiêu, ở trước mặt anh vẫn là sự cẩnthận che giấu, không muốn thua thiệt một chút nào, cho dù bản thân cảm thấy ủykhuất thật nhiều, cũng không mong muốn trước mặt người khác khóc lóc đauthương.
Nhưng, chỉ hai chữ ôn nhunhư vậy, lại làm cho cảm xúc chồng chất bao ngày của cô, cố gắng tìm một lốithoát giải tỏa.
———
Mì Lan Châu* bát lớn,nước cốt tràn đầy cùng thịt bò thơm ngào ngạt, người đến người đi ầm ĩ, ông chủthường thường cùng thực khách trả lời một hai câu, hơn phân nửa là trêu đùa,hơi nóng lượn lờ, xông đỏ mắt của Thẩm Tích Phàm.
Cô ăn từng miếng lớn, mộtgiây cũng không dám dừng lại, sợ một khi dừng lại, nước mắt sẽ không chịu khốngchế mà chảy ra.
Đối diện với người contrai này, cho dù là trong quán ăn nhỏ đơn sơ bên đường, vẫn cứ ôn nhu như vậy.
Anh cười hiền lành, vìchính mình mà chạy đi lấy bát mì lớn, sau đó lại không nói một lời đem thịt bòchọn xong; tiếp đến, ung dung thản nhiên gắp thịt bò trong bát của anh sang chomình. Luôn sau bản thân mới cầm đũa, lại chờ cho chính mình ăn xong, lại có thểhỏi “còn muốn ăn thêm cái gì nữa không?”
(* Mỳ Lan Châu này thườnghay ăn cay mới ngon)
Thẩm Tích Phàm muốn khóc,cô muốn tìm một cái cớ để khóc lớn, tính cả ủy khuất, hận ý, tất cả khóc ra.
Những thứ cô xem khônghiểu, nhìn không rõ quá nhiều rồi, muốn tầm mắt mơ hồ một chút,để thấy rõ thứgì đó gần nhất hay là tâm ý của bản thân.
————-
Đi qua siêu thị của tiểukhu, cô chìa tay vay tiền, sau đó cầm một gói kẹo bạc hà đi ra, Hà Tô Diệp nhìnthấy líu lưỡi lại: “Cái nhãn hiệu này, thật cay!”
Thẩm Tích Phàm tức tối mởto mắt anh lườm một cái, ‘Xoạt’ một tiếng xé mở gói giấy: “Nhìn cái gì? Anhcũng muốn ăn?”.
Hà Tô Diệp lắc lắc đầu: “Quá kích thích, tôi ăn không nổi.” Nói xong, liền quay mặt đi, chuẩn bị về nhà.
Tiếp đến,Thẩm Tích Phàmbốc nắm lớn kẹo bạc hà tống vào miệng, mùi vị bạc hà lập tức xông lên não, côbị cay, sặc lên, chất methol* kích thích tuyến lệ. Cô cúi đầu, nhìn nước mắttừng giọt, rơi trên mặt đất, nhưng không có sự bi thương.
(*methol là một chất cótrong bạc hà, tính chất gây tê, kích thích).
Ủy khuất, đau xót, hận ý,đều được đền bù bằng phương thức cực kì ôn nhu nhỏ bé như vậy, chỉ cần một chútấm áp, cô liền thỏa mãn.
Hà Tô Diệp dường như cảmthấy được điều gì, dừng lại bước chân, nhìn Trầm Tích Phàm, bỗng thấy cô ngồixổm ở phía sau, vùi đầu trong áo. Anh vội ngồi xuống trước mặt cô, lo lắng : “Cônhóc, làm sao vậy?”.
“Bị cay quá…” Thẩm TíchPhàm không muốn ngẩng lên, đầu của cô cố gắng quệt trong áo, mong đem dấu vếtnước mắt lau hết đi.
Hà Tô Diệp thở dài: “Chịucô, không cần ăn nhiều như vậy, cái này giống với hoắc hương, vị thật kíchthích. Tuy rằng bạc hà tránh phong tán nhiệt, trừ uế giải độc, lại trịngoại cảm phong nhiệt, đau đầu đỏ mắt, cổ họng sưng, nhiệt miệng răng đau, kíchthích ăn uống……”.
Thẩm Tích Phàm rốt cụcngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng: “Hà Tô Diệp, anh thật ồn ào a…. anh thế nào luônkhông thay đổi được bệnh nghề nghiệp của mình…”
Anh ngồi xổm ở trước mặtcô, nhận lấy gói kẹo bạc hà, suy nghĩ xem nơi nào có thùng rác, vừa đùa vớiThẩm Tích Phàm: “Aizz, không nói nhảm nhiều như thế, cô có thể ngẩng đầu nhìntôi sao?”
“Hà Tô Hiệp, bạc hà thậtcay a, sặc chết rồi, tôi muốn nhổ ra…”
“Chịu đựng!”.
———-
Ngồi ở trên ghế của vườnhoa tiểu khu, Thẩm Tích Phàm không dễ dàng mà thở ra một hơi, lại thấy Hà TôDiệp mỉm cười: “Bạc hà, có thể khiến lưu lại hương thơm trong miệng của người,nhưng không phải ai cũng đều có dũng khí nếm thử.”
Thẩm Tích Phàm cười rộlên: “Hà Tô Diệp, anh không có cái dũng khí ấy?”
“Tôi? Không phải, đơnthuần không thích thôi.”
“ Vậy, anh cảm thấy tìnhyêu có phải là hương vị bạc hà không?”
“Cô nhóc, tình yêu thìhương vị gì đều có, chua ngọt đắng cay, không phải có thể khái quát được, nhưngmỗi đoạn tình cảm đều sẽ lưu lại dấu vết, có thể là đắng cay, có thể là thơmmát…”
“Nếu như có loại tình yêu‘mất rồi lại tìm thấy’…..”
“Cô nhóc ngốc này, tìnhyêu không thể ‘mất rồi lại tìm thấy’, trôi qua là trôi qua, nếu trở về, sẽkhông còn cái hương vị kia nữa. Lúc nãy, cô đã ăn mấy viên kẹo bạc hà vào,banđầu cay tê thật kích thích; tiếp đến, hương vị dừng lại trong miệng; sau đó,luôn quanh quẩn vị the mát khiến người ta dư vị vô tận. Mỗi một giai đoạn,hương vị cũng không giống nhau, nửa đường tình yêu, chính là đã nếm một nửaviên kẹo bạc hà, ‘mất rồi lại tìm thấy’, ở đâu có loại hương vị ban đầu này?”
“Hà Tô Diệp, tôi cũngkhông biết……”
“Vậy thì từ từ suy nghĩ,thời gian, chính là thứ có thể làm con người nghĩ thông suốt rất nhiều việc……”.
——-
Gió thật vội, tuyết đọngtrên cây đều bị thổi rơi, lướt qua khuôn mặt của cô, biến thành hơi nước nhonhỏ, bốc lên, liền không thấy nữa, có lẽ năm nay còn có thể rơi xuống trậntuyết thứ hai, thứ ba.
Thời gian sẽ trôi qua,những tình cảm ấy làm cô bối rối, người khiến cô mê loạn, cũng sẽ khiến cô thựclòng nhớ nhung, chờ đợi trận tuyết thứ hai, tan đi; rồi đến trận tuyết thứ ba;sau đó, mong tới mùa xuân ấm áp.
Cô nghĩ, tất cả rồi sẽ cóđáp án, về bản thân, về Nghiêm Hằng, về mối tình đầu đầy đau khổ và về cả tìnhyêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]