Lộ Thanh Nhi liền vung tay đẩy anh ra. " Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra. Đồ vô lại, vô liêm sĩ"
" Chỉ cần có được em. Ba cái liêm sĩ đó thì tính là gì. Nhưng nếu em không nghe lời anh, anh nhất định sẽ bầm cả nhà em ra mang ra cho chó hoang ăn thật đó. Trước lúc anh còn kiên nhẫn thì tốt nhất em đừng có chọc giận anh" Tần Thiên Vũ nhíu mày với ánh mắt sắc bén ở lời cuối.
" Anh.." Lộ Thanh Nhi giận đến run rẩy.
" Thôi nào, đừng làm ảnh hưởng đến con" Anh nói rồi xoa chiếc bụng nhỏ. “Dù em có ghét anh, em không nghĩ cho bản thân mình. Nhưng con của chúng ta không có tội, em đành lòng để con thiệt thòi, thiếu thốn tình cảm của cha hay sao? Nghe lời anh thương. Chỉ cần em đồng ý, em muốn gì cũng được, nói gì anh cũng nghe. Có chịu không?”
Lộ Thanh Nhi không đáp lời anh, đặt tay lên bụng cúi đầu. Dù cô rất không cam tâm, nhưng thật sự đúng là cô không còn lựa chọn. Chưa chồng mà đã có con, người ta sẽ nhìn mẹ con cô như thế nào đây. Huống hồ, con người tàn độc xem mạng người như cỏ rác này, nếu cô không nghe mà thật sự chọc giận hắn ta, cả nhà cô sẽ bị hắn bâm dằm một cách không thương tiếc mất. Ít ra thì hắn cũng đồng ý thả ba cô rồi.
4 năm sau
"Mami ơi, bao giờ mami mới dạy con vẽ ba thế?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-hon-tat-ca-bao-boi-cua-long-anh/2792373/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.