Tối đến...
Mộc Lăng đã lên được nhà trên, và bà cậu cũng ngồi đợi ở phía trước. Rót ra một tách trà sau đó đẩy về phía Mộc Lăng
"Cậu ngồi đi!!"
Anh gật đầu sau đó ngồi xuống, bỏ cái balo sáng một bên. Bà nội vì thế cũng nhìn theo
"Nếu ta đoán không sai thì thằng bé chuẩn bị đồ này cho cậu đúng không? Nếu không phải nó chuẩn bị thì có lẽ cậu chẳng lên đây nổi đâu"
Cách nói của bà có một chút châm chọc, là vì không thích Mộc Lăng đến vậy sao. Anh chỉ nghe rồi cúi đầu, bà lại nói tiếp
"Cậu có thể làm gì để lo cho thằng bé sau này, cậu bảo vệ được thằng bé như cách nó làm với cậu chưa ??
Hay lại làm nó buồn... vì bên cạnh cậu không phải chỉ có một mình thằng bé. Hôm nay tôi không đồng ý cho cậu gặp nó, muốn gì thì hôm khác đến. Quản gia, tiễn khách"
"Con..."
Mộc Lăng chưa nói được gì thì đã bị lôi đi, anh cũng chẳng thể nghĩ gì nữa. Mất công sức lên tận đây nhưng lại bị đuổi về, còn chẳng nói được gì nữa
"Chú cho tôi ở lại đây đi, đừng đưa tôi xuống dưới...làm ơn, tôi rất muốn gặp em ấy!!"
Lúc này trong tay Mộc Lăng chẳng còn gì nữa, anh chỉ còn mỗi Gia Thụy thôi. Anh muốn gặp cậu lắm, nhưng bác quản gia đó lại không đồng ý
Mộc Lăng không muốn làm người vô tội bị thương nên đánh ngất bác quản gia và lôi vào một căn nhà kho trong khu đó
Mộc Lăng đội mưa một lần nữa chạy lên. Anh đứng bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-chet/885366/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.