Duyên và Quỳnh cùng đồng thanh nói. Cô cũng lấy làm lạ, tự dưng hai bà này lại hòa hợp nhau thế. Trước kia vốn chẳng ưa nhau cơ mà. Cô cười khổ trả lời:
\-Ai muốn nghĩ thế nào thì nghĩ em không quan tâm.
Không moi được tin tức gì từ cô em hai bà chị cũng hết hóng hớt, quay vào làm việc.
Thu Mai từ phòng họp đi về thông báo:
\-Cả phòng tập chung lại rà soát hồ sơ dự án khu nghỉ dưỡng Đà Nẵng, sáng mai nộp cho giám đốc kinh doanh để chị ấy và sếp tổng đầu giờ chiều mai đi công tác”.
Tan làm ai cũng uể oải ra khỏi phòng, một ngày làm việc bận rộn mà vui. Từ khi có Linh Đan vào phòng bất động sản này, mọi người thân thiết với nhau nhiều hơn. Mấy tên đàn ông rủ đi ăn vì hôm nay có lương, nhưng mấy chị em phụ nữ thì mệt rã rời chỉ muốn đi về. Linh Đan cáo bận vì còn bọn trẻ.
Sau giờ lên lớp, trở về căn phòng trọ một mình cô suy nghĩ miên man. Đêm về có lẽ là khoảng thời gian con người ta sống thật nhất...Bao nhiêu cảm xúc chẳng thể nào che giấu. Sống để thấy mình có hay không khờ dại. Tồn tại để thấy người có hay không đổi thay...! Đêm khuya...Lặng lẽ cảm xúc mang tên ai đó...Hoặc có khi trống rỗng! Chỉ là thời gian và không gian quá tĩnh lặng. Thôi thúc ta phải suy nghĩ về những ngổn ngang. Tiếng lòng này ai đâu hay!
Chẳng khác gì cô ở một nơi nào trong thành phố, một người nào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/2013288/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.