Linh Đan vội vàng chuẩn bị đồ để đi. Bà Hạnh thấy con lục đục cũng trở dậy. Cô bảo mẹ công ty có việc nên phải xuống luôn. Bà vẫn muốn cô ở nhà mấy ngày cùng ông Quân, bố con mới nhận nhau nhưng lòng cô lúc này như lửa đốt không để tâm đến việc gì ngoài việc phải xuống Hà Nội gấp.
Hà Nội đón Linh Đan bằng cơn mưa phùn đầu xuân. Phương đứng đợi cô từ lúc nào. Bước chân xuống xe, Phương đã nhào đến ôm cô:
\- Nhớ cậu chết đi được. Tưởng không bao giờ được đi đón cậu thế này nữa.
\- Tớ cũng nhớ cậu, anh Sơn và anh Phong thế nào rồi?
\- Nhớ tớ. Chàng không bị đau chắc không thèm xuống nữa đâu nhỉ?
\- Ừ, nhớ thì nhớ nhưng cũng lo lắm chứ.
\- Anh Sơn thì nhẹ thôi, còn anh Phong thì bị rạch một đường dài từ vai xuống đến khủy tay phải. Thôi đến viện hay về phòng trọ?
\- Đến viện đi.
Hai cô đèo nhau len lỏi qua những con phố đã lên đèn. Ôm eo bạn cô thở dài nói:
\- Lần nào từ quê xuống cũng được cậu đi đón thế này.
\- Tớ nguyện đón cậu cả đời.
\- À, mà sao hai người ấy lại ra nông nỗi thế? Cậu biết từ lúc nào?
\- Tớ lên sáng hôm qua. Anh Sơn hẹn chiều sang đón đi chơi, càng chờ càng mất. Đến nửa đêm thì vào viện. Lão chưa nói làm sao lại thế?
\- Cậu và anh Sơn hẹn hò à?
\- Ờ …thì là bạn thôi, cũng chưa có gì.
\- Anh Sơn cũng là người tốt chỉ là hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/2013231/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.