Chương trước
Chương sau
Cứ không hề nói một lời nào như vậy, người nhà họ Dung chỉ biết con trai nhà họ đã cưới một cô vợ, nhưng cũng không biết dáng vẻ cô dâu như thế nào. Anh cứ kết hôn một cách qua loa thể thôi hả? Chỉ trong nháy mắt chuyện này đã làm cho cả gia đình sững sờ.

Làm gì có nhà ai kết hôn như nhà họ đâu? Mẹ chồng, bố chồng không hề biết chuyện gì hết! “Em đang thay mặt bố mẹ đến để xem mặt con dâu!” Dung Dã nhìn Dung Hoa, cổng miệng nói, dù sao anh trai cậu ta cũng phải đuổi lý hơn! Cứ nghĩ như vậy, trong lòng cậu ta cảm thấy dũng cảm trở lại, đứng thẳng người lên. Cậu ta mới là người có lý!

Con người Dung Dã này có lớn mà không có khôn, cứ phải tẩn cho một trận thì cậu ta mới biết hối hận.

“Đuổi ra ngoài.”

Dung Hoa lạnh lùng liếc cậu ta một cái, đôi môi mỏng mím chặt tỏ vẻ khó chịu. Người đẩy xe phía sau đi về phía trước, còn không thèm nhìn cậu ta lấy một cái. “Anh!” Dung Dã nỉ non, liếc mắt nhìn người đang hung tợn siết chặt nắm đấm kia, trong lòng cảm thấy căng thẳng, vội vàng lùi về sau một bước. Vừa nhìn thấy người kia định đánh thật, cậu ta lập tức nhìn theo

bóng lưng vô tình kia, kêu lên thảm thiết: “Không được làm vậy đâu!”

“Em là em trai ruột của anh đấy!”

“Ruột đấy!”

“Hơn nữa em là phụng lệnh của thái hậu đến giúp bà ấy xem mặt con dâu đấy!” Dung Dã gào rách cả cuống họng, hai tay bám chặt lấy thử ở trên lan can trước cửa biệt thự, mặc cho họ làm gì cậu ta cũng không chịu nhúc nhích.

Vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, Tứ gia nói đánh, nhưng họ cũng không thể đánh cho người ta sưng mặt sưng mũi lên thật.

Người quen đều biết cậu Hai rất nhỏ nhen, ai dám làm mất lòng cậu ta thì miệng tên này sẽ làm cho người đó phải nghi ngờ nhân sinh, tốc độ nói còn nhanh hơn cả động cơ!

Miệng cậu tay hệt như súng máy, nói liên tục vào mặt người ta, chuyên xỉa xói, giẫm đạp lên nỗi khổ của người ta! Nói đến khi nào người đó đỏ mặt tía tai, chỉ ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào! “Cậu Hai, đừng làm khó chúng tôi.” Mấy người khó xử nhìn vị tổ tông khó chiều này, thầm than khổ trong lòng. Cậu ta còn không chịu đi nữa thì Tứ gia sẽ nổi giận, như vậy họ chỉ đành phải ra tay thôi. Họ không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó chút nào, họ tin rằng cậu Hai cũng không muốn bị người khác đánh. Nhưng Dung Tiểu Nhị lại rất bỉ ổi, cậu ta dám chắc anh trai không dám giết chết mình! “Cút ra!” Dung Tiểu Nhị giống hệt một con chim nhỏ đang tức giận, tâm trạng rất khó chịu, vớ được ai là cắn người đó.

“Ra tay đi!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, giống hệt như tiếng sét thức tỉnh cậu ta, một cái tát đánh thắng lên đầu làm cho cậu ta choáng váng.

“Väi?”

“Anh! Anh! Con mẹ nó anh đánh thật à?” Dung Dã tức giận hét lên, tay đã buông ra rồi, giọng nói hét đến khản giọng, khuôn mặt tuấn tú cũng vặn vẹo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.