Giọng nói này lại thu hút sự chú ý của An Cẩm, cô chậm rãi bước đến bên cửa sổ thì nhìn thấy một cậu thanh niên đang làm loạn ngoài kia. Cậu ta la hét không ngừng, liên tục vẫy tay với bên trong. Cậu ta mặc một chiếc quần jean bó sát tôn lên đôi chân thon dài, bên trên mặt một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản tôn lên tấm lưng rộng rãi của người đàn ông.
Là một thanh niên rất quyến rũ, nam tính, gương mặt cũng rất điển trai, đã gặp là không thể quên được.
“Này, Cục Băng, cho tôi vào!” Dung Dã cố gắng làm hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người.
Người thì đẹp trai, nhưng mà nhìn qua lại có chút ngu ngốc...
An Cẩm ghét bỏ kéo rèm cửa lại, âm thanh kia bị ngăn cách lại bên ngoài. Cô cảm thấy mất hứng thú với người đó, vừa nhìn qua đã biết người đàn ông đó là một bình hoa, trí thông minh rất thấp.
Cô lập tức hất bỏ suy nghĩ muốn nhờ cậu ta giúp cô trốn thoát ra khỏi đầu. Không chạy được mà còn bị bắt trở về còn khổ hơn cá chết, như thể sẽ lãng phí mất một cơ hội chạy thoát.
Cô chỉ có thể đợi, đợi xem lần này Dung Hoa có trở lại không.
Không đến đường cùng, cô cũng không muốn làm ra chuyện ép người khác đến nỗi phải tuyệt tình.
“Ai ổi...”
An Cẩm dùng mu bàn tay che mắt, thở dài một hơi nặng nề.
Kiếp trước cô đào mộ tổ tông của Dung Hoa lên sao?
Hai kiếp rồi vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-bang-ca-sinh-menh/3478054/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.