Là một người tàn tật... Vì vậy cô đã rất vinh hạnh bị nhốt lại.
 
Nửa đời trước cô mới quay trở về nước, còn chưa kịp ngắm nhìn núi non, sông biển của nước nhà đã bị nhốt vào trong phòng cưới.
 
Vừa đáng buồn vừa đáng tiếc, cũng rất đáng thương.
 
Tốt xấu gì cuộc đời cũng đã bắt đầu lại, cô phải quyết tâm leo lên đỉnh cao để hát vang mới được!
 
Dung Hoa cao một mét tám chín, An Cẩm cao một mét bảy sáu, chính xác một chút thì là một mét bảy mươi lăm phẩy năm tám, đây chính là sự tôn nghiêm cuối cùng của một người phụ nữ đi theo phong cách gợi cảm.
 
Cô gái cao một mét bảy lăm bị anh ôm trọn vào lòng, khung xương của cô rất nhỏ nên trông cũng nhỏ nhắn, đáng yêu.
 
Vóc dáng của An Cẩm cao ráo, nhưng khung xương lại rất nhỏ, chiếc eo bằng phẳng không chút thịt thừa, anh dùng một tay ôm chặt eo cô là có thể sẽ được eo và áo lót của cô.
 
Nhìn qua có thể thấy bình thường có rất chú trọng việc giữ dáng.
 
Anh rất thích cơ thể bé nhỏ này.
 
Dáng vẻ dịu dàng càng làm anh yêu thích không muốn buông tay.
 
“Cô là vợ của tôi.” Anh thì thào, đặt đầu lên vai cô, nghiêng đầu hôn lên gò má cô.
 
Ngay cả gò má cũng xinh đẹp như vậy. Không hổ là vợ mình!
 
Từ nhỏ đến lớn, cô chính là một người hay chém gió, nhanh miệng không ai bằng, tuổi còn trẻ nhưng cho người ta cảm giác như một tay già 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-bang-ca-sinh-menh/3478045/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.