Cậu bé thấy cô bé mím môi tỏ vẻ không vui. “Họ đến tìm em à?” Cậu bé nhìn cô bé.
Câu nói này là để khẳng định lại. “Không phải!” Cô bé nghiêm mặt phủ nhận, ôm lấy con thỏ rồi im lặng chạy vào trong bụi có cao tầm một mét kia, sau đó cúi đầu trốn đi. “..” Dung Hoa ôm lấy chiếc hộp hình hoạt hình rồi lết chiếc chân bị thương đi về phía kia, bụi cỏ chỉ cao đến eo của cậu. Việc này làm cho Cẩm Nhi cảm thấy khó chịu, cô bé đứng bật dậy, chiều cao còn chưa bằng cây cỏ, giống hệt như một trái bí đao lùn tịt đứng trước mặt cậu: “Tại sao anh lại cao hơn em?”
Dung Hoa suy nghĩ: “Vì anh lớn hơn em.”
An Cẩm: “Em năm tuổi rồi đó!”
Dung Hoa: “Anh lớn hơn em, anh tám tuổi rồi.”
An Cẩm khó chịu lẩm bẩm: “Em lừa anh đấy, thực ra năm nay em chín tuổi rồi!”
“Vậy thì em lùn thật đấy.”
An Cẩm bĩu môi: “Thực ra, thực ra em mới năm tuổi...”
Dung Hoa ngồi xổm xuống, không tiếp tục tranh cãi với cô bé nữa: “Em tên là gì?”
An Cẩm cúi đầu ôm lấy con thỏ của mình: “Cẩm Nhi.”
“Tên đầy đủ?
“Nhậm Cẩm!” An Cẩm chột dạ mà trả lời.
Mẹ nói, không được cho người khác biết tên thật. Trừ bố mẹ ra thì không được nói với những người không quen biết.
Cô bé cũng không có ý muốn lừa anh trai đầu. Sản nghiệp nhà họ An rất lớn, An Cẩm đã từng bị bắt cóc rất nhiều lần nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-bang-ca-sinh-menh/3478044/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.