“Cứu với.” Một âm thanh cầu cứu yếu ớt vang lên bên tai cô bé.
Cô bé bò ra khỏi bãi cỏ, ánh mắt mang chút sợ hãi mà tìm được người kia. Cả người cậu bé dính máu, không nhìn rõ khuôn mặt.
“Cứu với.”
“Là anh đang kêu cứu sao?” Cô bé An Cẩm sợ sệt bước đến, cô bé nhìn thấy bên kia tấm kính là một anh trai cả người đẫm máu. “Có... điện thoại không? Giúp anh gọi... 120.” Giọng nói yếu đuối, đứt đoạn truyền ra ngoài. Cô bé An Cẩm ôm lấy con thỏ, khóc thành tiếng rồi lắc đầu, hoảng hốt nhìn quanh, chân tay cũng luống cuống: “Cẩm Nhi không có điện thoại.” “Cẩm Nhi không có điện thoại, anh ơi, anh sẽ chết sao?” Cô bé cẩn thận hỏi, đôi tay nhỏ hoảng loạn xoắn xuýt vào nhau.
Có chút sợ hãi.
“Anh ơi làm sao đây? Cẩm Nhi bỏ nhà đi, Cẩm Nhi không mang theo điện thoại cố định vị.” Ánh mắt cô bé hoảng loạn không biết phải làm sao, cô bé đang đứng bên bờ vực sụp đổ rồi.
Mẹ, mẹ cũng chảy nhiều máu như thế này, sau đó mẹ không quay về nữa.
“Anh ơi, anh ơi, liệu anh có chết không? Cô bé An Cẩm nhìn vũng máu dưới đất, ôm chặt lấy con thỏ mà gào khóc nức nở. Bây giờ cô bé đang rất hối hận, tại sao mình lại không đưa theo điện thoại chứ?
“Đừng khóc, anh sẽ không chết đâu.” Cậu bé bị thương rất nghiêm trọng nhưng vẫn an ủi cô bé.
“Anh ơi, anh có điện thoại không?”
“Không có.”
“Thế anh có chết không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-bang-ca-sinh-menh/3478043/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.