Anh lười biếng ngồi dựa vào ghế, lập tức có người ở phía sau đẩy xe lăn ra ngoài.
An Cẩm run sợ ngồi bên bàn ăn ăn cơm. Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, cô chỉ sợ Dung Hoa bực mình lên lại vứt cô ra ngoài cho chó ăn.
Trước đây cô đã được nghe rất nhiều về thủ đoạn tàn nhẫn của người đàn ông này.
Ăn xong cơm, trái tim An Cẩm khẽ run rẩy, âm thầm siết chặt tay, liên tục chuẩn bị tâm lý cho mình, vung vẩy chiếc dép lê dưới chân, đôi chân cô đung đưa loạn lên. Đây là một cách để cô di chuyển sự chú ý.
Anh một chiếc áo sơ mi đen, trên cổ tay áo có một chiếc cúc áo được khảm viên kim cương hai cara, bên dưới cổ tay áo là cổ tay vừa rắn rỏi vừa gân guốc. Bộ đồ đơn giản được anh mặc lên lại mang theo cảm giác lười biếng và cấm dục*.
(*) Cấm dục: Cẩm chế tình dục hoặc những dục vọng khác, kiềm chế lòng ham muốn.
Mái tóc đen của anh không rối hay loạn như những người khác, mà nó vừa gọn gàng vừa mềm mại. Lúc còn sống cô đã từng sờ một lần, đó là chuyện của kiếp trước...
Lúc đó cô sắp chết.
Trong lúc hưởng thụ đồ ăn ngon, động tác của anh vừa chậm rãi vừa thanh tao, tự phụ, làm cho người khác không dám nhúc nhích chân.
Cô vẫn luôn biết rằng Dung Hoa rất điển trai.
Lúc anh nhìn người khác, đôi mắt sâu thẳm kia u ám như địa ngục, sống mũi cao như rặng núi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-bang-ca-sinh-menh/3478046/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.