Bên tai là tiếp nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông.
Như tảng đá từ trên núi rơi xuống, rới thẳng xuống vực sâu muốn nhấn chìm cô.
Sau đó những viên đã lại đốt lên ánh sáng lấp lánh, xua tan đi mọi lạnh lẽo và tăm tối trong vực thẳm.
Cuối cùng Ôn Noãn nhận ra bản thân cuộn tròn trong bóng tối nhưng cô không hề khóc.
Giang Yến sau khi đem người ôm vào trong lòng thì cả người cứng đờ, biến thành cái cọc gỗ vô cảm.
Bởi vì anh không biết Ôn Noãn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cho dù muốn an ủi cô thì cũng không nói nên lời.
May mắn là cô gái rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Cô nhẹ nhàng giật giật ống tay áo người đàn ông, Giang Yến liền buông lỏng cô ra, lùi về sau nửa bước.
"Xin lỗi, tôi làm em sợ rồi"
"Tôi chỉ là không biết nên an ủi em thế nào.."
Ôn Noãn nâng mí mắt, hơi ẩm trong đôi mắt hạnh mơ màng chưa phai, tròng mắt đỏ hoe vì khóc.
Con ngươi đen như ngọc được gột rửa sạch, trong veo, phản chiếu rõ ràng hình dáng của người đàn ông.
Cô hiểu rõ lòng tốt của Giang Yến, hít hít cái mũi.
Nhẹ giọng lẩm bẩm: "Mùi nước hoa trên người anh thật dễ ngửi!"
Giang Yến ngẩng người, môi mỏng khẽ cong lên, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vừa chuyển chủ đề, anh hỏi: "Đã muộn như vậy, em một mình chạy ra ngoài?"
Anh cố gắng hết sức tránh đi từ "bạn trai" để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-khong-bang-ket-hon/2666579/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.