Sau khi về phòng, Ôn Noãn đem cửa sổ sát đất đóng lại, nhân tiện kéo kín luôn rèm cửa.
Trong phòng ánh sáng mờ đi không ít, cô hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng, sau đó mới bật đèn lên.
Trên thực tế, nếu lúc nảy có Lục Tư Minh ở đó, cô không có bản lĩnh chọc tức được Từ Anh.
Bởi vì bây giờ cô không có dũng khí để đối mặt với anh ta.
Cô cợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc, lại làm ra việc gì đó thái quá.
Điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, Ôn Noãn gấp quần áo bỏ vào vali.
Cuối cùng kiểm tra một lượt xem còn bỏ xót thứ gì hay không, cô kéo vali hành lý ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, cô nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt ở đối diện.
Do dự hồi lâu, cô từ bỏ ý định đi lên gõ cửa, trước đó cô đã nói lời tạm biệt với Giang Yến qua tin nhắn. Hiện tại không biết anh có đang nghỉ ngơi hay không, vẫn là không nên tùy tiện quấy rầy anh ấy.
Ôn Noãn chân trước tiến vào thang máy, chân sau cửa phòng Giang Yến đã bị từ bên trong kéo ra.
Anh liếc nhìn cánh cửa đang đóng đối diện, do dự không biết có nên đi lên gõ cửa không.
Không biết lúc này Ôn Noãn đã rời đi hay chưa, dù sau cũng đã cách giờ cơm sáng được một lúc lâu.
Giang Yến rốt cuộc vẫn đánh cuộc một phen, tiến đến gõ vang cửa phòng đối diện. Nhưng không có ai phản hồi, lát sau nhân viên dọn vệ sinh đến báo với anh khách đã trả phòng.
Đợi đến khi Giang Yến đuổi theo xuống dưới lầu, Ôn Noãn bắt taxi rời đi.
Anh mơ hồ nhìn thấy bóng lưng cô cúi người lên xe, nhìn cô khuất dạng.
* * *
Giang Yến trả phòng vào một giờ chiều.
Sau khi nhìn Ôn Noãn rời đi, anh về phòng nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ, đến khi nhận được điện thoại của Trần Hiến mới rửa mặt đi ra ngoài.
Khi ra khỏi thang máy, anh nhìn thấy trước quầy lễ tân có một đôi nam nữ dựa sát vào nhau vô cùng thân mật.
Liếc mắt một cái Giang Yến đã nhận ra người đàn ông kia là Lục Tư Minh – bạn trai của Ôn Noãn, còn người phụ nữ đang khoác tay anh ta thì anh không quen biết.
Qua lời nói và cử chỉ thân mật khắn khít của bọn họ, ít nhiều anh cũng đã hiểu ra điều gì đó.
Nghĩ đến gương mặt ẩn nhẫn, lặng lẽ rơi nước mắt của Ôn Noãn, Giang Yến nhíu chặt lông mày.
Anh đứng trước cửa thang máy cũng không vội đến quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng, thật sự không muốn đối mặt với loại người như Lục Tư Minh.
Lục Tư Minh và Từ Anh sau khi hoàn tất thủ tục trả phòng thì thân mật ôm nhau bước ra ngoài.
Không phải đến sân bay mà là đổi một khách sạn khác gần nơi Từ Anh đang đi công tác.
Thời điểm bước ra cửa, đi ngang qua phòng của Ôn Noãn, Lục Tư Minh dừng lại một chút.
Từ Anh hỏi anh ta: "Anh có muốn chào hỏi Ôn Noãn một tiếng không?"
Người đàn ông như bị giẫm phải đuôi, ngay lập tức bác bỏ ý kiến đó.
Mặt mày vô cảm nói: "Đã chia tay rồi, không cần thiết"
Anh ta vẫn còn tức giận vì tối hôm qua Ôn Noãn dứt khoát bỏ đi cũng không giữ anh ta lại.
Anh ta cũng không tin Ôn Noãn có thể thật sự chia tay với anh ta, dù sao trên đời này cô ấy cũng không còn nơi nương tựa, đợi khi Ôn Noãn nhận ra điều này nhất định cô sẽ quay lại tìm anh ta.
Nghĩ như vậy, Lục Tư Minh một chút cũng không vội.
Anh ta lập tức ôm lấy eo Từ Anh, vừa nói chuyện vừa cười đùa cùng cô ta bước vào thang máy.
Cho đến khi đã hoàn thành xong thủ tục trả phòng và rời khỏi khách sạn, Lục Tư Minh vẫn không biết rằng Ôn Noãn đã sớm trả phòng rời đi.
Càng không biết một màn thân thiết của anh ta và Từ Anh đều rơi vào mắt của Giang Yến.
Sau khi bọn họ bước ra khỏi cửa khách sạn, người đàn ông mới chậm rãi đi đến quày lễ tân.
Một bên xử lý thủ tục trả phòng, một bên cầm di động gọi cho Trần Hiến, yêu cầu anh ta thông báo cho công ty dự án mà trước đó anh định hợp tác.
Hủy bỏ hợp đồng.
Trần Hiến sững sờ một lát mới ý thức được Giang Yến đang nói đến hạng mục mà người phụ trách là người đàn ông tên Lục Tư Minh kia.
Giang Yến vốn đã không muốn hợp tác với công ty kia, nhưng đêm đó anh đã thay đổi quyết định và yêu cầu anh ta đích thân mang bản hợp đồng đã ký đưa tới.
Hiện tại vẫn chưa được nửa tháng lại muốn đổi ý?
Trần Hiến không thể hiểu nổi, nhưng thân là trợ lý của Giang Yến, anh phải nhắc nhở Giang đổng nhà mình.
"Nếu hủy bỏ hợp đồng thì phải bồi thường một khoản tiền thiệt hại như đã ký kết.. Giang đổng, tốt xấu gì thì anh cũng nên cho tôi một lý do để thuyết phục bên kia được không?"
Bên này Giang Yến đã xử lý xong thủ tục trả phòng, giữa hàng lông mày hiện lên một màu ấm áp, anh mỉm cười với nhân viên lễ tân.
Sau đó mới trầm giọng nói với Trần Hiến ở bên kia đầu dây
"Lý do?"
"Muốn lý do cũng không phải không có"
"Nói với bọn họ nhân viên phụ trách hạng mục này tác phong có vấn đề"
Giang Yến nói dứt lời, cũng không cho Trần Hiến cơ hội khóc lóc, lập tức cúp điện thoại.
Lúc đó Lục Tư Minh và Từ Anh đã rời đi, Giang Yến nhìn tin nhắn của Ôn Noãn trên điện thoại di động.
Anh muốn nói vài lời an ủi cô, lại nghĩ đến có lẽ cô vẫn còn ở trên máy bay nên đành gạt bỏ ý nghĩ này đi.
* * *
Ôn Noãn đặt chuyến bay gần nhất là lúc mười hai giờ trưa.
Cô tìm một quán cà phê gần sân bay và ngồi suốt ở đó cả buổi sáng.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thành Đông của thành phố S, ở Ireland chắc đã là nửa đêm.
Nhưng lại là một buổi sáng giăng đầy sương mù ở thành phố S, vừa vặn đúng 8h sáng.
Sân bay nằm ở nội ô thành phố, hơn nữa mấy hôm nay thành phố S liên tiếp có mưa, khí thu ngày càng mạnh nên có hơi se lạnh.
Sau khi xuống máy bay Ôn Noãn đến nhà vệ sinh, lấy ra một chiếc áo khoác len từ trong vali và khoác lên người. Lúc này cô mới mang theo vali cùng các món quà lưu niệm mua cho chị Trương và các đồng nghiệp rời khỏi sân bay.
Trên đường đi, Ôn Noãn bị một cậu bé tầm bảy, tám tuổi va phải.
Chiếc túi lớn đựng các món quà bị rơi xuống, những con búp bê cầu nắng bên trong túi nằm rải rác trên mặt đất.
Cậu bé đụng phải Ôn Noãn mượn gió bẻ măng, nhặt một con búp bê sau đó bỏ chạy.
Đến khi Ôn Noãn nhặt lên túi quà muốn đuổi theo thì cậu bé đã cao chạy xa bay.
Ở sân bay có rất nhiều người đi bộ ra vào, Ôn Noãn mang theo vali lớn đuổi theo rất khó khăn.
Ngay khi cô định bỏ cuộc thì cậu bé chạy phía trước bị người nào đó vướng ngã, lảo đảo té nhào ra đất, như một chú chó gặm bùn.
Con búp bê màu hồng cậu ta nhặt được cũng văng ra khỏi tay.
Ôn Noãn rất ngạc nhiên, ánh mắt dừng trên người cô gái trẻ đã vấp ngã cậu bé.
Chỉ thấy cô ấy khom lưng nhặt con búp bê cầu nắng màu hồng lên, đứng trước mặt cậu bé giáo huấn
"Nhóc con, trộm đồ của người khác là phạm pháp, có biết không?"
"Hơn nữa cậu là đường đường là một người đàn ông, sao có thể bắt nạt phụ nữ?"
"Cậu như vậy, lớn lên sẽ không có cô gái nào thích đâu"
Cô gái trẻ tóc ngắn ngang vai, gương mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàng tay, làn da mịn hơn lòng trắng trứng.
Cô giáo huấn đến mức hết đoàn người này đi qua đến đoàn người kia đến, cho đến khi cha mẹ cậu bé chạy đến kéo cậu bé cúi đầu xin lỗi cô.
Kết quả, cô gái xua tay, quay lại nhìn Ôn Noãn cách đó không xa, ra hiệu với hai vị phụ huynh
"Cô ấy mới là đối tượng mà hai phải xin lỗi, tôi chỉ là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi"
Vì thế hai vị phụ huynh kia mang cậu bé đến trước mặt Ôn Noãn, cúi đầu xin lỗi một trận.
Ôn Noãn khẽ cắn cánh môi, lúng túng trả lời
"Không sao, lần sau đừng như thế nữa!"
Sau đó họ dẫn theo anh hùng nhỏ nhà mình rời đi.
Cô gái tóc ngắn kéo chiếc vali màu hồng đến chỗ Ôn Noãn, những ngón tay trắng nhạt cầm con búp bê cầu nắng màu hồng đưa cho cô.
"À, búp bê cầu nắng của cô!"
Ôn Noãn cầm lấy con búp bê, nói cảm ơn cô gái.
Đối phương lại vươn cổ nhìn vào túi quà trên tay cô, sau đó nở nụ cười ngọt ngào với Ôn Noãn.
"Tôi có thể mạo muội hỏi một chút không? Cô mua búp bê cầu nắng này ở đâu thế? Rất dễ thương!"
Chúng không chỉ đa dạng về màu sắc mà biểu cảm của mỗi con búp bê đều khác nhau.
Trông rất thú vị.
Ôn Noãn theo tầm mắt cô gái liếc nhìn túi quà trong tay, thành thật nói
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]