Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Từ Anh, Lục Tư Minh cuối cùng cũng hoàn hồn.
Anh ta kinh ngạc nhìn Ôn Noãn, cũng không có thời gian rảnh để quan tâm Từ Anh.
Ôn Noãn cảm nhận được ánh mắt của anh ta, cô thu lại tầm mắt từ trên người Từ Anh.
Cô đau lòng nhìn về phía Lục Tư Minh, nắm chặt đôi bàn tay tê dại của mình, nhìn sự biến hóa tình cảm phong phú và kỳ lạ trong đôi mắt người đàn ông.
Trái tim càng ngày càng trầm xuống, càng ngày càng lạnh, giống như bị rơi xuống hầm băng lạnh lẽo.
Có lẽ do cái tát không lưu tình của Ôn Noãn mà sự áy náy trong lòng Lục Tư Minh bị vơi đi phần nào.
Từ việc hoảng sợ, đến tin chắc rằng Ôn Noãn sẽ không thể rời bỏ mình, khẳng định cô ấy sẽ tha thứ cho mình.
Tâm thái Lục Tư Minh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Rất nhanh, sự thay đổi này đã thể hiện trên nét mặt của anh ta.
Vẻ hoảng sợ trong mắt anh ta dần dần rút lui như thủy triều, thay vào đó là sự kiên định và lý trí thanh minh.
"Hả giận chưa?" Gã đàn ông hỏi.
Giọng nói trầm thấp, so với phản ứng của Ôn Noãn thì càng điềm tĩnh, rất có ý tứ bất chấp tất cả.
Không chờ Ôn Noãn trả lời, Lục Tư Minh liếc nhìn Từ Anh đang lấy tay che mặt ủy khuất bên cạnh mình.
Lại lần nữa trầm giọng: "Em đi mặc quần áo vào trước"
Dứt lời, người đàn ông nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-khong-bang-ket-hon/2666584/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.