Mưa xối ướt cửa sổ sát đất, những vệt nước chảy xuống uốn lượn liên tục phát ra âm thanh tí tách. 
Giang Mộ Hành mãi không rục rịch. 
Yến Hảo nín thở, tim đập loạn nhịp như tiếng trống đập dồn dập vào màng nhĩ cậu, lần đầu tiên Giang Mộ Hành cho cậu thấy khía cạnh gần gũi. 
Trở tay không kịp, vượt quá mong đợi. 
Bây giờ Yến Hảo chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể hôn lên tóc, tai và má Giang Mộ Hành, cậu không thể giả vờ thờ ơ không động lòng trước cám dỗ to lớn này. 
Yến Hảo liếm đôi môi khô khốc, vỗ vỗ lưng Giang Mộ Hành như người anh trai, cậu nghiêng mặt nên hơi ấm lúc nói phả vào tai anh. 
"Lớp trưởng, cậu muốn khóc thì khóc đi, tớ sẽ không cười cậu." 
Giang Mộ Hành dụi trán vào vai Yến Hảo, nhẹ quay đầu nhìn cậu lộ ra đôi mắt anh đỏ hoe. Yến Hảo lạc giọng trong thoáng chốc, đứng yên như cọc gỗ. 
—— 
Một loạt tiếng bước chân đột nhiên phát ra từ bên trái hành lang, viện trưởng dẫn theo một nhóm bác sĩ vội vàng chạy tới. 
Giang Mộ Hành đứng thẳng dậy, thu lại tất thảy cảm xúc, trở về với vẻ lãnh đạm thường ngày: "Yến Hảo." 
Yến Hảo vẫn còn ngây người: "Hả?" 
Giọng Giang Mộ Hành vừa trầm vừa khàn: "Có người tới rồi, chúng ta quay lại thôi." 
Yến Hảo sững sờ "ồ" một tiếng, giây tiếp theo thì giật nảy minh: "Mau mau đi!" 
Cậu sốt ruột đi nhanh hơn cả Giang Mộ Hành. 
Giang Mộ Hành im lặng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-doan-chinh-2/1920069/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.