Mẹ nó!
Tôi đã làm gì hắn chứ?
Đúng là đồ thần kinh mà! Tôi đã từ chối hắn từ đầu rồi cơ mà! Tôi cứ nghĩ hắn nói muốn theo đuổi tôi là có ý đồ gì đó, lúc ở trường học tôi đã nghĩ vậy, giờ hắn lại theo tôi đến tận đây, thật sự tôi vẫn tin vào bản năng của mình, không đời nào hắn thật lòng theo đuổi tôi!
Bác tài là một người đàn ông khoảng 40-50 tuổi, nói với chúng tôi bằng tiếng Phổ thông xen lẫn phương ngữ hay tiếng Choang gì đó, chúng tôi nửa hiểu nửa không những gì anh ta nói. Mặc dù ông bà, bố mẹ tôi đều là người Choang nhưng vì tôi lớn lên ở bên ngoài nên tôi ít nghe tiếng địa phương, tôi hiểu lõm bõm và không thể nói được. Trên đường đi, bác tài nhiệt tình giới thiệu cho chúng tôi một Khu Nhà Vườn (1) cho chúng tôi, nói đó là một tòa nhà bằng gỗ, nếu đi cùng với anh ta thì sẽ được giảm giá.
Tôi đưa bức ảnh cho người lái xe phía trước và hỏi anh ta có nhận ra nơi này không.
Bác tài liếc nhìn bức ảnh rồi nói: "Ngọn núi trên ảnh dường như là trong dãy Thập Vạn Đại Sơn này, nhưng những ngôi nhà trong ảnh thì không giống ở nơi đây."
Tôi kéo bức ảnh lại rồi nói: "Sao lại không giống nhỉ?" Bản đồ ở đằng sau rõ ràng nói là ở đây.
"Các ngôi làng ở trên Thập Vạn Đại Sơn hầu hết là người dân tộc Dao sinh sống, cũng có vài dân tộc thiểu số khác, nhưng hầu hết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-cung-nguoi-la/2670551/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.