Tôi giật mình quay lại nhìn, còn chưa kịp nhìn rõ người bước vào là ai, tôi đã lao vút về phía đó. Bất kể người bước vào là ai, mấu chốt là cửa đang mở! 
Không quan tâm tới dây kéo còn mở, tôi chạy về phía cửa và hét to: “Đừng để cửa đóng lại!” 
Chu Lan Tuyết vừa bước vào, hét to: “Lý Phúc Phúc! Mày cưới mà không thông báo cho tụi tao à?” 
Nó vừa dứt lời thì cánh cửa cũng từ từ khép lại. Tôi vôi đưa tay chụp chiếc ví và ném mạnh về phía cửa. Ban đầu, tôi chỉ là ném bất cứ thứ gì có thể với tới để ném ra chặn đà đóng cửa. Sau đó, tôi nghĩ, cũng hay, tuy mất ví nhưng nếu có người đi ngang qua nhìn thấy một chiếc ví ở ngoài cửa, họ sẽ nghĩ ra là có ai đó ở bên trong, cũng là một cơ hội. 
Nhưng tiếc rằng tôi không nhắm trúng, chiếc ví không kẹp vào cửa mà lại đập vào cửa. Dương Nghị rụt đầu lại và hét lên: “Mày xém nữa ném trúng tao đó, mày làm gì thế? Phúc, sao mày mặc đồ gì vậy?” 
Cánh cửa đã hoàn toàn dóng lại! Tôi thở hổn hển nhìn hai đứa nó. Tôi nhận điện thoại của Lan Tuyết ở trạm dừng chân, nên nếu tụi nó đi ngay sau đó thì cũng sẽ chỉ chậm hơn tôi vài tiếng. Tôi đau khổ nói: “Sao hai đứa mày không để lại một người ở ngoài canh chừng?” 
“Ở đây hoang vu như vậy, làm gì có ai để mà phải coi chừng?” Dương Nghị nói, bước tới nhìn ông già, và đươnng nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-cung-nguoi-la/2670505/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.