Dường như tôi hôn mê rất lâu.
Lần này hôn mê không phải bởi vì buồn ngủ, mà có thứ gì đó ép tôi không thể suy nghĩ, không thể tỉnh táo, cũng không mở to mắt. Vì thế tôi chỉ có thể giãy giụa trong hỗn loạn, giống như phi hành gia lơ lửng không chân không.
Không biết qua bao lâu cảm giác choáng váng này mới dần yếu đi, ý thức của tôi bắt đầu quay về, cố gắng mở to mắt, nhìn thấy trần nhà trắng xóa.
Không phải nhà tôi. Cũng không phải những chỗ quen thuộc.
Tôi giật giật, chỉ nghe thấy tiếng kim loại phát ra sột sột soạt soạt, tôi giơ tay lên phát hiện trên cổ tay mình có một dây xích nhỏ.
Ký ức trước khi hôn mê tràn vào đầu, đến bây giờ tôi cũng ý thức được Thẩm Nam Tự hạ thuốc mình, thậm chí có lẽ mình bị cầm tù.
Bởi vì trong người vẫn còn thuốc, ý thức và cảm giác của tôi vẫn chậm chạp, cảm xúc tức giận hoặc khiếp sợ cũng đến chậm, càng mê mang và mệt mỏi bởi vì hôn mê. Tôi nhìn xung quanh, phát hiện mình ở trong một phòng ngủ không quá rộng, ngoại trừ chiếc giường mình nằm, đồ dùng trong phòng cũng chỉ có một bàn nhỏ và sô pha cũ.
Tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất đầy tuyết trắng, cành cây khô khốc và nhà ở đơn giản phía xa rõ ràng không phải khung cảnh trong thành phố.
Thẩm Nam Tự đưa tôi đi đâu…
Tôi cảm thấy đau đầu, giơ tay xoa trán, dây xích càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096268/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.