Cuộc sống của tôi chỉ còn lại hai việc.
Hôn mê. Buông thả.
Có lẽ Thẩm Nam Tự dùng hết trí thông minh vào việc che giấu tung tích, hoặc là dùng cách gì đó lừa Phó Chi Hành, tóm lại hôm nay là ngày thứ ba, vẫn không có người tìm tới nơi này.
Với hiểu biết của tôi về Phó Chi Hành, hắn biết tôi và Thẩm Nam Tự ở bên nhau thì sẽ không báo cảnh sát. Nhưng tôi cũng lo lắng cho sức khỏe của Phó Chi Hành, bác sĩ nói hắn tốt nhất không thể quá kích động, tôi mất tích, hắn nhất định rất sốt ruột.
“Anh trai… Anh suy nghĩ cái gì?”
Động tác Thẩm Nam Tự cắt ngang suy nghĩ của tôi.
Dường như sức lực của cậu ta không bao giờ hết, chẳng phân biệt ngày đêm lăn lộn trên giường với tôi. Lúc đầu tôi còn giãy giụa, sau đó phát hiện mình không phải là đối thủ của cậu ta, cũng dứt khoát không phản kháng.
Tôi biết Phó Chi Hành nhất định sẽ tìm được mình, Thẩm Nam Tự cũng biết, cho nên mới hành động như sắp đến ngày tận thế, điên cuồng say mê làm tình với tôi.
“Tôi nghĩ…” Ánh mắt của tôi chuyển từ trần nhà trống trải qua mặt cậu ta, nhẹ giọng nói: “Chi Hành nhất định rất lo lắng tôi.”
…
Tôi cảm thấy mình sắp hỏng rồi.
Buổi sáng Thẩm Nam Tự ôm tôi đi tắm rửa, qua hơi nước mờ mịt, tôi thấy mình tái nhợt yếu ớt trong gương, mấy ngày ngắn ngủn đã gầy đi một vòng, trên người đầy vết đỏ mập mờ, đầu gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-di-keo-muon/3096267/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.