"Nhật Hạ, tôi đưa em về phòng ngủ nhé". Dỗ dành mãi một lúc tâm trạng Nhật Hạ mới ổn định trở lại đoán chừng cô nhóc đã mệt rồi nên An Lam hỏi ý đưa Nhật Hạ về phòng.
"Không ngủ được...".Giọng Nhật Hạ nỉ non, cô dụi mặt vào áo khoác của An Lam.
"Em lạ chỗ ngủ à?".
"Không có..."
"Đã bao lâu em không ngủ rồi, nói tôi nghe nào, hay từ hôm đầu vào đây". An Lam ân cần hỏi Nhật Hạ.
Nhật Hạ nằm im trong lòng An Lam, tính nhẩm.
"Bao lâu rồi?". Thấy Nhật Hạ không trả lời nên An Lam hỏi thêm lần nữa.
"Một ngày, hai ngày rồi ba ngày....một năm, hai năm....". Nhật Hạ cố nhớ rõ khoảng thời gian chính xác nhưng "Không nhớ được..."
Cô bất lực rồi.
An Lam nhíu mày "Em mất ngủ à"
Nhật Hạ *gật đầu*
An Lam:"..."
"Đã đi khám chưa?"
"Rồi"
"Bác sĩ nói sao?"
"Không nói gì cả, khám không ra bệnh"
Dù đã đi nhiều bác sĩ tìm nhiều phương pháp trị bệnh thậm chí ông cô còn mời cả những vị bác sĩ thiên tài trong nước và ngoài nước cũng đều không ra bệnh, họ chỉ nói chung chung rằng Nhật Hạ phải thả lỏng thư giản bản thân mình thì mới có khả năng khỏi.
An Lam một tay khẽ vuốt mái tóc dài của Nhật Hạ một tay thì nhẹ nhàng vỗ về bé con đang trong lòng mình.
"Nhật Hạ nhắm mắt lại nào, không sao cả có tôi ở đây với em"
"Nhưng mà..." Nhật Hạ định nói gì đó nhưng chợt nghỉ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam/2862296/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.