Những ngày sau đó cứ hễ khi rảnh là Nhật Hạ lại lui tới nơi của An Lam thường xuyên nhưng rất hiếm khi gặp được An Lam.
Và điển hình tối hôm nay cũng vậy Nhật Hạ lại ngồi một mình bên cây cổ thụ, ánh mắt thì mải mê ngước nhìn những ngôi sao phía xa xa kia, phút chốc cô lại đưa chai rượu lên nhâm nhi.
Ánh mắt đã đỏ hoe sau một giấc ngủ quên, đáng lí chỉ đến đây để ngắm cảnh giết thời gian thôi dù gì cô cũng chẳng ngủ được nhưng nào ngờ lại ngủ quên mất một lúc. Lại một lần nữa cô gặp ác mộng, trong cơn mê đó cô bị không gian tối mù mịt bao trùm lấy cô rồi những đòn roi từng bạt tay dồn dập lên người cô...
Ai dám nói khi chìm vào giấc mơ thì cho dù có bị đánh tơi tả như thế nào thì cũng chẳng có cảm giác đau đớn gì cả thế nhưng cô lại cảm nhận được cơn đau một cách chân thật đến thế. Rốt cuộc đến khi nào những nỗi sợ hãi này nhưng cơn đau không hồi kết này sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô hay là nó đang chờ cô làm cho nó biến mất bằng cách kết liễu cuộc đời mình.
"Mẹ ơi...". Trong màn đêm tĩnh mịch có một đứa bé cô đơn lẻ loi giữa màn đêm từng chút từng chút lao đi từng giọt nước mắt của mình và cố kìm nén đừng cho nó rơi ra nữa.
Dáng người nhỏ nhắn trong thật đáng thương, nhìn ở vẻ bề ngoài xinh xắn đáng yêu nhưng có mấy ai biết được đứa bé này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam/2862298/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.