Khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đen thui, Đường Diệc Sâm ngước mắt lạnh lùng trừng Đoạn Vô Ngân, “Cút, cậu không đi làm thám tử tư thật là lãng phí thiên phú của mình. Hay là cậu muốn đi châu Phi?”
“Móa, lại uy hiếp em, có thể đừng nói lời này không? Nếu không, em hiện tại liền đóng gói quay về Mỹ được chưa? Tự anh đi mà quản lý Liên Khải đi! Khi nào thì trả em gái lại cho em? Anh để người ta diễn hồ ly tinh khó cỡ nào nha, người ta là họa sĩ mỹ nữ đại danh đỉnh đỉnh, giá trị nhan sắc cao, ở Mỹ có vị hôn phu a. Em sợ lỡ ngày nào chị dâu phát hiện ra, em sẽ chết mất. Em biết anh trọng sắc khinh bạn, lúc chị dâu nổi bão, anh chỉ có thể đánh chết em mà thôi, làm ăn kiểu này lỗ quá nha.”
“Nói xong chưa, không cút thì tôi động thủ đó. Không chỉ là uy hiếp cậu mà thôi, nếu dám làm hư chuyện của tôi, ăn còn không xong đừng nói chi về Mỹ, châu Phi cậu cũng đi không được. Yên tâm, tôi không đến nỗi khó chịu như cậu nói vậy, tôi là người nói đạo lý.”
Đường Diệc Sâm liếc Đoạn Vô Ngân, ánh mắt anh lạnh lùng đầy sức sát thương, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn thoát ra từ kẽ răng.
“Anh nói đạo lý? Ha ha… Anh bóp chết bao nhiêu hoa đào của chị dâu rồi? Trong lòng anh rõ nhất!” Đoạn Vô Ngân không sợ chết gắt một câu.
Thình lình, Đường Diệc Sâm cầm hộp bút trên bàn ném vào Đoạn Vô Ngân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502882/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.