Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đen thui, Đường Diệc Sâm ngước mắt lạnh lùng trừng Đoạn Vô Ngân, “Cút, cậu không đi làm thám tử tư thật là lãng phí thiên phú của mình. Hay là cậu muốn đi châu Phi?”

“Móa, lại uy hiếp em, có thể đừng nói lời này không? Nếu không, em hiện tại liền đóng gói quay về Mỹ được chưa? Tự anh đi mà quản lý Liên Khải đi! Khi nào thì trả em gái lại cho em? Anh để người ta diễn hồ ly tinh khó cỡ nào nha, người ta là họa sĩ mỹ nữ đại danh đỉnh đỉnh, giá trị nhan sắc cao, ở Mỹ có vị hôn phu a. Em sợ lỡ ngày nào chị dâu phát hiện ra, em sẽ chết mất. Em biết anh trọng sắc khinh bạn, lúc chị dâu nổi bão, anh chỉ có thể đánh chết em mà thôi, làm ăn kiểu này lỗ quá nha.”


“Nói xong chưa, không cút thì tôi động thủ đó. Không chỉ là uy hiếp cậu mà thôi, nếu dám làm hư chuyện của tôi, ăn còn không xong đừng nói chi về Mỹ, châu Phi cậu cũng đi không được. Yên tâm, tôi không đến nỗi khó chịu như cậu nói vậy, tôi là người nói đạo lý.”

Đường Diệc Sâm liếc Đoạn Vô Ngân, ánh mắt anh lạnh lùng đầy sức sát thương, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn thoát ra từ kẽ răng.

“Anh nói đạo lý? Ha ha… Anh bóp chết bao nhiêu hoa đào của chị dâu rồi? Trong lòng anh rõ nhất!” Đoạn Vô Ngân không sợ chết gắt một câu.

Thình lình, Đường Diệc Sâm cầm hộp bút trên bàn ném vào Đoạn Vô Ngân, hộp bút rơi xuống đất vỡ nát.

“Đường Diệc Sâm, anh thật hung ác! Anh không thỏa mãn được dục vọng rồi nổi giận thật đáng sợ, em có phải nên thông báo cho chị dâu rời xa anh không? Còn em gái em nữa, có phải nên gọi em ấy đừng giúp anh nữa? Ha ha ha…”

Nhìn thấy biểu cảm phát điên chưa từng có kia của Đường Diệc Sâm, Đoạn Vô Ngân cười đến vui vẻ, ánh mắt đều híp cả lại.

“Đoạn Vô Ngân…” Biểu cảm Đường Diệc Sâm cứng đờ, anh tức giận trừng mắt nhìn Đoạn Vô Ngân, đôi mắt thâm trầm lóe ra ngọn lửa rực rỡ.


“Được rồi được rồi, em lập tức cút, có tin mới sẽ đến báo cáo ngay.”

Nghiêng mắt nhìn thấy ánh mắt hận không thể giết chết mình của Đường Diệc Sâm, Đoạn Vô Ngân thức thời rời đi, không chọc anh nữa.

Nháy mắt văn phòng an tĩnh trở lại.

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm lạnh như băng, khóe miệng giật giật, sau đó anh kéo ngăn kéo lấy ra một gói thuốc lá, tùy ý cầm điếu thuốc đặt bên miệng, bật lửa.

Đôi mắt thâm thúy khẽ híp, khói trắng lượn lờ tung bay… Tâm tình anh cũng vậy, bay lên, chìm xuống…

Họ Lăng thật đúng là dám theo đuổi vợ anh, cũng không hỏi xem Đường Diệc Sâm anh là ai!

Ngón tay gảy gảy tàn thuốc, Đường Diệc Sâm hé môi mỏng hút một hơi, sau đó nhả khói.

Cô bảo anh cút, anh cút rồi, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cô rời khỏi thế giới của anh.

Anh muốn cô ở lại thế giới của anh thật tốt!

——————

Việc bố trí hội trường triển lãm diễn ra suôn sẻ, Ngải Duy hoàn thành trong thời gian quy định. Cố Mạn Tư rất ngưỡng mộ năng lực quản lý của Thủy Tâm Nhu, cũng hết sức tán thưởng cô.

Ánh mắt của anh Sâm thật là tốt, cô thật đáng để anh tốn công sức theo đuổi.


Cô nghe Đoạn Vô Ngân nói về chuyện liên quan tới hai người họ rồi, cô cũng thành tâm hy vọng bọn họ hòa hảo như lúc đầu.

Sáng hôm sau, Thủy Tâm Nhu liền tới hội trường triển lãm tranh chuẩn bị.

Vừa tới mười giờ, triển lãm sẽ mở cửa cho khách tham quan, đến lúc đó sẽ có nhiều khách khứa cho nên cô không thể lơ là.

Hạng mục quan trọng như vậy, Chu Mạt và Đường Khả Tâm cũng xuất hiện.

Chỉ còn nửa giờ nữa là mở cửa, trong không khí căng thẳng, Chu Mạt khôi hài trêu chọc Thủy Tâm Nhu một chút.

“Chị Nhu, chị gặp qua đàn ông bụng sáu múi rồi hả?”

Ặc… Thủy Tâm Nhu đỡ trán, đêm hôm đó cô chỉ tùy tiện nói mà thôi, không phải là thật.

Đàn ông bụng sáu múi? Cô quả thật đã gặp qua nha, dáng người của Đường Diệc Sâm rất đẹp.

“…”

“Sáng nay nhắc tới cũng kỳ quái nha, cái người họ Lăng kia hôm qua còn luôn miệng nói mỗi ngày đều sẽ tặng hoa cho chị, mời chị ăn cơm, cho đến khi chị đồng ý hẹn họ cùng anh ta mới thôi. Sáng nay.. hình như không thấy anh ta tới. Lúc ăn sáng em vô tình nhìn thấy tin tức TTB, còn cố ý xin ông già nhà em tờ báo, không biết chị có hứng thú xem thử không?” Liếc nhìn qua lại, Chu Mạt tiến đến bên tai Thủy Tâm Nhu, hỏi, “Nói đi phải nói lại, Đường Diệc Sâm có sáu múi sao?”

Đường Khả Tâm đột nhiên cũng bu lại, hạ giọng nói: “Em hỏi qua anh em rồi, anh ấy nói: Em cảm thấy thế nào? Chị dâu, hẳn là anh ấy có đi, nếu không hôm qua chị có thể liếc thấy người họ Lăng kia không có chứ?”

Ặc… Khóe miệng Thủy Tâm Nhu không tự chủ co quắp, tròng mắt di chuyển qua lại.

Các cô đây có bao nhiêu tò mò vậy chứ?

“Hai em rảnh lắm hả? Triển lãm tranh sắp bắt đầu rồi, tập trung chú ý đi, có được hay không? Nếu cảm thấy nhàm chán, hai em có thể lần nữa cẩn thận nghiêm túc kiểm tra lại công tác chuẩn bị.”

“Cái gì cũng không cần nói, em cho chị xem tờ báo.” Nói rồi Chu Mạt lấy một tờ báo từ trong túi xách ra kín đáo đưa cho Thủy Tâm Nhu.


Cô mở ra xem, tiêu đề cực kỳ bắt mắt có liên quan đến Đường Diệc Sâm.

“Anh cả muốn thu mua chuỗi siêu thị Bách Phúc? Lĩnh vực này hoàn toàn khác biệt với Liên Khải, thật sự quá nhiều tiền rồi!”

“Khả Tâm, em cũng cho là như vậy. Chu Mạt, em đưa tờ báo này cho chị có ý gì? Chuyện của Đường Diệc Sâm không liên quan đến chị.” Thủy Tâm Nhu nhìn thêm vài lần, đưa trả tờ báo.

Sau đó cô đi ra, đi làm công tác chuẩn bị đếm ngược mở cửa triển lãm tranh.

Mặc dù Đường Diệc Sâm chưa tới, Thủy Tâm Nhu đã sớm nhìn thấy lẵng hoa anh dùng danh nghĩa đưa tới, có thể thấy được, quan hệ của anh và Cố Mạn Tư rất không tầm thường.

Nếu như cứng rắn nói bọn họ không quen, vậy khẳng định là gạt người.

Đây chỉ là công việc mà thôi, Thủy Tâm Nhu cố gắng bỏ qua những chi tiết nhỏ này, không rảnh để ý.

———————

Còn 5 phút nữa đến triển lãm tranh, Thủy Tâm Nhu nhìn thấy Đường Diệc Sâm xuất hiện cùng Cố Mạn Tư, còn rất phong độ dừng trước mặt truyền thông để người ta chụp ảnh.

Bọn họ giống như một đôi bích nhân, so với bọn họ trước kia cùng lúc xuất hiện trước ống kính còn gây bão hơn, khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm mang ý cười, nhìn thế nào cũng mẹ nó chói mắt.

Khốn kiếp, không phải đồ tốt! Thủy Tâm Nhu thầm mắng trong lòng, sau đó cô thu hồi ánh mắt.

Mặc dù Đường Diệc Sâm cười với truyền thông nhưng khóe mắt lại liếc trộm Thủy Tâm Nhu, vẫn luôn lưu ý phản ứng của cô với anh.

“Anh Đường, quan hệ của anh và cô Cố là thế nào? Bạn bè tốt? Hay là hồng nhan tri kỷ của anh?”

“Anh Đường, có tin đồn anh và vợ đã ở riêng rồi, đây là thật sao?”

“…”

Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Đường Diệc Sâm chỉ cười cười, anh không trả lời.

Ánh mắt sắc bén của phóng viên đã nhìn thấy nhẫn cưới ở tay trái của anh.

Nói đúng ra là chiếc nhẫn cưới này chưa từng rời khỏi người anh, cho dù không đeo ở ngón áp út, anh cũng sẽ để ở trong túi.

“Triển lãm tranh bắt đầu rồi, ngại quá, chúng tôi phải vào trong, mọi người có thể tùy ý tham quan.” Trước sự thúc ép của phóng viên, Cố Mạn Tư rất chuyên nghiệp, cô dịu dàng mỉm cười không ngừng.

Cô khom người không hề đáp lại, cùng Đường Diệc Sâm đi vào hội trường triển lãm.

Không thể không nói, Cố Mạn Tư quả thật là một họa sĩ tài ba, Thủy Tâm Nhu cũng có nền tảng hội họa nên rất thưởng thức tác phẩm của cô.

Có lẽ là quá chú tâm xem tranh, cô không phát hiện ra Đường Diệc Sâm đã đứng ở sau lưng cô rồi.

“Nghe nói em thích đàn ông sáu múi? Có phải giống như anh?” Đường Diệc Sâm cúi đầu xuống, hỏi bên tai Thủy Tâm Nhu.

Tiếng nói của anh giống tiếng đàn cello mê người, lay động lòng người. Cùng với hơi thở của anh, nhiệt khí chạy vào trong tai Thủy Tâm Nhu, cô không tự chủ giật mình, run rẩy một chút.

Lỗ tai thật ngứa… Thủy Tâm Nhu theo tiềm thức cắn môi một cái, cũng vuốt lỗ tai.

Nhướn lông mày lên, cô tức giận ngước nhìn Đường Diệc Sâm, “Ai nói em thích đàn ông sáu múi chứ? Đó là chuyện bịa đặt 100%!”

Đường Diệc Sâm không lên tiếng, anh nhìn Thủy Tâm Nhu.

Bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi toàn thân không được tự nhiên, Thủy Tâm Nhu khinh bỉ giật giật khóe miệng, cũng vô thức né tránh một chút.

“Này, anh không phải là vai chính khác trong triển lãm tranh sao? Anh không cần đi chào hỏi khách quý à? Anh chạy tới nơi hẻo lánh không đáng chú ý này như em làm gì? Chẳng lẽ, anh cũng cảm thấy hứng thú với tranh?”

“Nhìn thấy em ở đây, mọi người lại quen biết, lại đây bắt chuyện với em. Ngải Duy của em làm tốt lắm, trong thời gian ngắn như vậy có thể hỗ trợ Mạn Tư tổ chức triển lãm tranh sinh động, anh thay cô ấy cảm ơn em.”

Hừ… dựa vào cái gì mà anh thay cô ấy cảm ơn em?

Quan hệ của hai người rất không bình thường? Quen đến chẳng phân biệt anh em sao?

Thủy Tâm Nhu cắn môi dưới, răng cắn sâu vào da thịt, còn thiếu chút nữa là chảy máu.

Sững sờ mấy giây, cô thả lỏng răng, cánh môi lập tức trở nên đỏ tươi.

Đường Diệc Sâm nhìn chằm chằm môi cô, mi tâm nhíu lại.

Hàng mi dài khẽ run, Thủy Tâm Nhu chậm rãi ngước mắt lên nhìn Đường Diệc Sâm, “Không cần cảm ơn, em lấy tiền làm việc mà thôi. Ngải Duy dù mới hoạt động không lâu, công ty cũng có chút tiếng tăm, em đều rất dụng tâm với từng hạng mục hợp tác. Anh cứ tùy tiện tham quan đi, em sang bên kia.”

Thủy Tâm Nhu xoay người rời đi, cô cúi đầu, tinh thần có chút hốt hoảng, căn bản không chú ý tới phía trước mình là một cây cột. Cô bước thẳng tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.