Hoa Thiên Tầm tự giễu cười một cái, nhà của cô… xưa nay không phải nhà họ Bối.
Mọi thứ đã kết thúc rồi, cô sẽ quay lại thôn Hoa Điền nơi nuôi cô lớn lên, chỗ đó mới được xem là nơi cô sống vui vẻ nhất. Cô không thể phụ lòng người ở đó đã yêu thương giúp đỡ cô, cô sẽ luôn biết ơn họ.
Nếu không có cha mẹ ở thôn Hoa Điền có lòng tốt nuôi dưỡng, có lẽ cô đã sớm chết đói rồi, đã sớm bị chó hoang cắn xé chết.
Cũng bởi vì cô có quan hệ với nhà họ Bối, người bên cạnh cô phải chịu tổn thương, điều này khiến cô rất áy náy. Nếu cô tùy tiện quay về nhà họ Bối, cô thật có lỗi với mẹ và anh trai cô, cả đời cô cũng sẽ không an tâm.
Cô biết, đây cũng không phải là ý định ban đầu của nhà họ Bối, có thể nói bọn họ cũng là người vô tội, cho nên cô sẽ không hận bọn họ, sẽ không hận bất kỳ ai.
Cô mệt mỏi rồi, chỉ muốn sống cuộc sống bình thản, không muốn níu kéo oán hận sống hết đời, như vậy cô sẽ vĩnh viễn cũng không vui vẻ được!
Biểu cảm Hoa Thiên Tầm rất lạnh nhạt, bình tĩnh giống như rốt cuộc không dao động được. Cô nhìn Bối Trạc và Lã Giai Vi, khẽ khom người.
“Xin lỗi, ngoại trừ thôn Hoa Điền, tôi sẽ không đi đâu cả, đó là nhà tôi, tôi cũng quen rồi. Đã kết thúc rồi, hai người bảo trọng, giữ gìn sức khỏe. Cảm ơn bà Bối đã chịu ra tòa làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502880/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.