Chương trước
Chương sau
Ánh mắt cô không tự chủ lộ ra sự khinh bỉ.

Dù là thế, cô vẫn dùng nụ cười để đối mặt với bọn họ.

“Cô Cố, cô muốn tổ chức triển lãm tranh?”

Cố Mạn Tư gật đầu một cái, đôi mắt đẹp kia của cô hứng thú nhìn Thủy Tâm Nhu, mang theo ý vị sâu xa quan sát, ý cười bên môi dần sâu, “Đúng vậy, tôi muốn tổ chức triển lãm tranh, hy vọng có thể hợp tác vui vẻ với cô Thủy.”

“Có thể, Ngải Duy rất cám ơn cô Cố đã ưu ái. Kế hoạch hợp tác chi tiết và các yêu cầu liên quan tôi sẽ để tổng giám sáng tạo của chúng tôi thảo luận với cô, được chứ?” Thủy Tâm Nhu không tiếp tục để ý tới Đường Diệc Sâm, hoàn toàn coi anh như không tồn tại.


Cô chỉ quan tâm công việc làm ăn của mình, cũng chỉ có sự nghiệp là người thân nhất của cô, chí ít sẽ không lo lắng trong thời gian ngắn sẽ di tình biệt luyến, càng sẽ không tùy tiện nói lời lừa gạt cô!

Sáng sớm, anh theo người phụ nữ kia đến giới thiệu mối làm ăn cho cô là có ý gì sao? Ra oai ư?

À… chị đây từ đáy lòng chính là muốn coi thường anh!

Trong lòng buồn bực, đôi mắt đẹp của Thủy Tâm Nhu cũng lướt qua chút không vui, nét mặt cô vẫn như cũ trấn tĩnh, hào phóng!

“Cô Thủy, ngày triển lãm tranh của tôi định là thứ bảy này, tôi hy vọng các cô có thể phối hợp với tôi, nhanh chóng chuẩn bị hội trường thật tốt.”

Thủy Tâm Nhu theo tiềm thức nhìn sang lịch bàn bên cạnh, hôm nay là chủ nhật, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn có thể giao hội trường vào chiều thứ sáu.

Thủy Tâm Nhu chớp hàng mi dài, hé mở cánh môi, “Có thể được, cô Cố.”

“Cô Thủy, rất cảm ơn cô. Tôi vẫn luôn nghe anh tôi và Sam nhắc tới cô, trăm nghe không bằng một thấy, cô thật tốt. Tôi còn nghe nói, cô Thủy trước kia là một nhà thiết kế trang sức xuất sắc, tôi đã xem qua tác phẩm của cô, tôi rất thích. Chỉ là… cô không tiếp tục trong giới trang sức thật có chút đáng tiếc.”


Nghe vậy, khóe miệng Thủy Tâm Nhu giật giật, đôi mắt đẹp có chút phức tạp, ánh mắt cũng hơi trầm xuống.

Vừa nhắc tới cô lại kìm lòng không được, lòng cô có chút đau nhói.

“Thì ra tên tuổi của tôi đã sớm được hoan nghênh như vậy rồi, rất cảm ơn cô. Làm một việc lâu quá, ngẫu nhiên đổi sang chuyện khác cũng rất tốt, hiện tại tôi rất thích Ngải Duy.” Thủy Tâm Nhu nói xong, nhún vai.

Cố Mạn Tư và Đường Diệc Sâm liếc nhau một cái, sau đó cô im lặng rồi.

“Cô Cố, bây giờ cô có bận gì không? Nếu như được tôi muốn để tổng giám sáng tạo tìm hiểu một chút ý định của cô, được không?”

“Được, tôi hiện đang rảnh, chỉ là… Sam, anh có rảnh để chờ em không?” Nói xong, Cố Mạn Tư hoạt bát cười cười với Đường Diệc Sâm.

Nhìn biểu cảm cùng hành động nhỏ bé giữa bọn họ, Thủy Tâm Nhu nhìn ra được, bọn họ tuyệt đối không phải chỉ mới quen biết một hai ngày, bọn họ hẳn quen nhau đã lâu.

A… cô giống như Nguyễn Hàm, cũng từ Mỹ về.

Có lẽ, cô căn bản không hiểu rõ Đường Diệc Sâm đi!

Bên môi Đường Diệc Sâm nở nụ cười thanh nhã, đôi mắt thâm thúy của anh khẽ híp lại, biểu cảm sâu xa khó hiểu có sự thâm trầm khiến người không rõ nguyên nhân.

Anh không hề nghĩ ngợi, rất sảng khoái trả lời: “Anh rảnh, hân hạnh tháp tùng.”


“Vậy thì tốt, cô Thủy, tôi hiện tại trước có thể nói ý định và yêu cầu của tôi, buổi chiều các cô đưa cho tôi ý tưởng sơ bộ để xem qua.”

“Được, không thành vấn đề.”

Đường Diệc Sâm nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu, một lúc sau, anh thu hồi ánh mắt, nhìn sang Cố Mạn Tư, giọng trầm thấp giống đàn cello mê người, khiến tâm người rung động, “Tổng giám sáng tạo của Ngải Duy là em gái anh, chờ chút nữa anh giới thiệu hai người quen biết.”

Thủy Tâm Nhu nhếch miệng, cô hiện tại liền muốn bóp chết Đường Diệc Sâm.

Dựa vào cái gì nha, mang theo phụ nữ đến trước mặt cô âu yếm?

Coi như bọn họ có ở riêng, hôn này còn chưa ly, muốn tìm phụ nữ có phải cũng nên cút xa một chút không?

Mới có bao lâu kể từ khi bọn họ ở khách sạn lần trước, vô sỉ thế sao?

Đôi mắt Thủy Tâm Nhu không tự chủ tóe lửa, biểu cảm cũng như sương lạnh ngàn năm.

Đường Diệc Sâm khốn kiếp, chỉ biết khiến cho cô thêm ngột ngạt.

“Trùng hợp như vậy, hôm nay quả thật là vinh hạnh cho em rồi.”

“…”

“Cô Thủy, cô Thủy…”

Cố Mạn Tư gọi vài tiếng, Thủy Tâm Nhu mới từ trong thất thần lấy lại tinh thần, ý thức được bản thân thất thố, cô ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng, “Ờ…”

“Chút nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?”

“Cảm ơn ý tốt của cô Cố, không cần đâu, tôi có hẹn trước rồi.”

“Mạn Tư, được rồi, hôm nào đi, cô Thủy người ta hôm nay có hẹn rồi, tụi mình đi ăn là được.”

Nghe Đường Diệc Sâm nói như vậy, Cố Mạn Tư khẽ nhíu mày, nói: “Cũng chỉ đành như thế này thôi.”

Khuôn mặt kia của cô có chút không vui nhưng vẫn xinh đẹp, Thủy Tâm Nhu không tự chủ cắn môi.


Trong lúc lơ đãng, cô liếc mắt nhìn thấy chiếc nhẫn cưới Đường Diệc Sâm vẫn luôn đeo đã không thấy rồi.

Bốn năm trước tại giáo đường hành lễ, sau khi cô tự tay đeo cho anh, dù bọn họ nháo như thế nào anh xưa nay đều không cởi ra.

Bây giờ anh gỡ xuống rồi?

Hàm răng chậm rãi thả lỏng, Thủy Tâm Nhu giật cánh môi, trong lòng phức tạp, theo tiềm thức cô và Đường Diệc Sâm nhìn nhau.

Nhẹ chớp hàng mi dài, Thủy Tâm Nhu dời mắt, cô cầm điện thoại nội bộ gọi cho Đường Khả Tâm, bảo cô qua đây tiếp đãi hai vị khách quý này.

—————–

Đường Khả Tâm và Đường Diệc Sâm, Cố Mạn Tư cùng đi ăn cơm, trước khi đi bọn họ có gọi cho Thủy Tâm Nhu, cô không đi.

Chu Mạt gọi thức ăn ngoài, cô không ra ngoài ăn, một người ngồi trong phòng ngẩn người.

Thủy Tâm Nhu căn bản không có khẩu vị, sau khi Đường Diệc Sâm và Cố Mạn Tư rời khỏi văn phòng, cô cũng ngồi ngẩn người.

Thình lình di động vang lên, là điện thoại của Phí Lạc, Thủy Tâm Nhu nghe máy.

“Có rảnh không? Có thể ra ngoài tâm sự không?”

“Phí Lạc, có phải anh tìm nhầm người rồi không? Hôn lễ của anh sắp đến, muốn tìm người tâm sự không phải là em đi. Cô ấy ở văn phòng, anh có thể ghé qua.”

“Anh ở dưới công ty em, anh chờ em.” Nói xong, cũng không nói thêm gì khác, Phí Lạc cúp điện thoại.

“Aizzz… anh sao lại thế không biết!” Gắt một cái, Thủy Tâm Nhu cất điện thoại, cầm túi xách lên ra khỏi văn phòng.

“Anh có chuyện gì có thể nói trong xe không, em không muốn đi ăn cơm.”

Phí Lạc không để ý Thủy Tâm Nhu, lái xe đến nhà hàng Hải Cảnh.

Rất khéo, bọn họ gặp nhóm Đường Diệc Sâm ở bên trong.

“Ha ha ha… Cô Thủy thật sự có hẹn, không ngại ngồi cùng nhau đi.” Cố Mạn Tư rất hào phóng chào hỏi Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm chỉ hơi ngước mắt liếc nhìn cô và Phí Lạc, ánh mắt anh ảm đạm, khuôn mặt lạnh nhạt khiến người đọc không ra bất kỳ tâm tình gì.

Anh cầm ly rượu đỏ khẽ nhấp một ngụm, sau đó vô vị tiếp tục cắt bò bít tết.

“Chị… chị Nhu, cùng nhau ngồi đi.” Đường Khả Tâm giật khóe miệng.

Đường Diệc Sâm hôm nay dẫn theo người phụ nữ này đến Ngải Duy, lại còn rất quen thuộc với người ta, cô thật sự cảm thấy bất ngờ.

Cô cho tới giờ không nghe anh cả nhắc qua người này.

Vốn dĩ cô ra đây ăn cơm là muốn dò xét tin tức một chút, không nghĩ tới Thủy Tâm Nhu và Phí Lạc cũng tới, bầu không khí nhìn như rất loạn a.

Anh cả đây là làm sao vậy, giống như không để ý tới chị dâu rồi, bọn họ đây là sao?

Bọn họ sao có thể như vậy?

“Không cần đâu, chúng tôi sang bên kia ngồi.” Thủy Tâm Nhu từ chối ý tốt của cô, trực tiếp tìm bàn trống ngồi xuống.

Không phải vị trí gần cửa sổ, nhưng từ góc độ này của Đường Diệc Sâm vẫn có thể nhìn thấy.

“Nếu là anh mời khách, em hôm nay nhất định phải ăn.” Thủy Tâm Nhu vừa nhìn menu vừa chọn món, cô gọi mấy món đắt tiền.

Cô hiện tại cảm thấy không ăn bỏ đói bản thân thật sự là kẻ ngốc, cô sao có thể tự gây khó khăn cho bản thân chứ?

“Phí Lạc, anh đừng nói với em chuyện gì khác, để em yên tĩnh ăn một bữa ngon đi. Anh đã ba mươi rồi, không nhỏ nữa, bản thân phải làm gì trong lòng anh biết mà. Bác trai rất quan tâm anh, đây là thật, anh không nên cảm thấy bác ấy nhiều chuyện. Đừng hỏi em bất cứ chuyện gì, bởi vì tự em hiện tại cũng rối tinh rối mù, không rõ ràng, em không cho anh được đáp án anh muốn.”

Giống như nhìn thấu tâm tư Phí Lạc, Thủy Tâm Nhu mở lời trước.

Phí Lạc đột nhiên khẽ giật mình.

Lời muốn nói đều bị Thủy Tâm Nhu phá hỏng rồi, anh còn có thể hỏi cái gì.

Không cần hỏi nữa, cô cũng đã nói xong rồi, cô không cho anh được đáp án anh muốn.

Phí Lạc lập tức ngậm miệng, mím chặt môi mỏng.

Dù anh nói với Thủy Tâm Nhu anh không muốn cưới Chu Mạt, chỉ sợ cô sẽ mắng anh, cô sẽ không đồng ý?

“Nhu Nhu, em thật sự hy vọng anh cưới Chu Mạt sao?” Phí Lạc vẫn không nhịn được, bình tĩnh ngắm nhìn Thủy Tâm Nhu, chân thành hỏi.

“Anh không nên cưới cô ấy sao? Anh bảo cô ấy một người làm sao bây giờ? Anh không nên hỏi em, bởi vì em cũng không biết hiện tại em nên làm gì. Cuộc đời em đã loạn rồi, ngay cả chính em cũng không nhìn thấy tương lai, em có thể giúp gì cho anh?”

“…”

Phí Lạc không lên tiếng, Thủy Tâm Nhu tiếp tục ăn.

Cô hiện tại không quan tâm đến ai, trong mắt cô chỉ có sự nghiệp, cô cũng không muốn nghĩ tới điều gì cả.

——————

Nghe được thẩm phán tuyên bố tội danh giết người của Bối Kỳ thành lập, tuyên án tù chung thân, Hoa Thiên Tầm ngồi trên ghế dự phiên tòa lập tức nhòe mắt.

Đây không phải nước mắt thương tâm, cô là vui vẻ, cô chờ ngày này đã rất lâu rồi, Hoa Thác Dã và mẹ rốt cuộc đã có thể an nghỉ.

Thủy Mộ Hàn ngồi bên cạnh ôm Hoa Thiên Tầm vào trong ngực, cũng dịu dàng lau nước mắt cô.

Anh hoàn toàn hiểu được cảm xúc của cô, phán quyết này với cô mà nói quả thật rất quan trọng.

Nghe xong bản án, cảm xúc Bối Kỳ tương đối kích động, cô ở trên tòa kêu to: “Thẩm phán, các vị bồi thẩm đoàn, tôi không có tội, tôi bị oan, hu hu hu… tôi không muốn ngồi tù…”

Đôi mắt nhòe nước đáng thương nhìn Bối Trạc và Lã Giai Vi đang tham dự phiên tòa, “Ba mẹ, con biết sai rồi, con cầu xin hai người giúp con, con không muốn ngồi tù… Hai chân con đã liệt rồi, hai người bảo con sống trong đó thế nào? Hu hu hu…”

Dù trong lòng sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy, nhưng nghe xong thẩm phán tuyên án, cảm xúc Bối Kỳ vẫn bị đánh bại rồi.

Cô không muốn tiếp nhận sự thật tàn khốc này.

Lã Giai Vi nhắm hai mắt, cũng thở dài một cái.

Biết sớm như vậy ban đầu cần gì phải làm thế, bà ra tòa chỉ chứng cô phạm tội vì cái gì, đối với đứa con gái bà từng coi như bảo bối này, bà cũng rất đau lòng.

Bà mệt mỏi rồi, bà không muốn nghe cô vẫn chấp nhất không chịu nhận lỗi lầm.

Ngay cả giây phút cuối đời của mẹ ruột mình cũng không nhìn tới, vậy cô có bao nhiêu tuyệt tình?

Uổng cho bà yêu thương cô 28 năm, cô lại có thể nhẫn tâm đẩy bà xuống lầu, bà rất đau lòng.

Hiện tại, bà có lý do tin tưởng cô không có ăn năn, cô chưa biết sám hối.

Bối Trạc ôm chặt Lã Giai Vi, dày vò qua đi, bọn họ cũng có thêm không ít tóc bạc, trong lòng lại càng phức tạp.

Người bọn họ chân chính cảm thấy hổ thẹn là Thiên Tầm, cô mới là đứa con số khổ đáng được bọn họ đau lòng yêu thương.

Nước mắt cũng không kiềm được dâng lên trong hốc mắt Bối Trạc và Lã Giai Vi.

Sự tình kết thúc rồi, có thể Thiên Tầm vẫn không tha thứ cho bọn họ, cô vẫn không để ý tới bọn họ, bọn họ nên đi nơi nào?

Dù Bối Kỳ không muốn, cảm xúc còn kích động, cô vẫn bị cảnh sát áp giải đi, chuẩn bị chuyển đến trại giam.

Sau khi thẩm phán tuyên án, người dự phiên tòa lần lượt rời đi.

Bối Trạc và Lã Giai Vi không đi, bọn họ đi đến trước mặt Hoa Thiên Tầm và Thủy Mộ Hàn.

“Thiên Tầm, ba mẹ chân thành xin lỗi con, thật xin lỗi, là ba mẹ không đúng, con nên trách ba mẹ.”

“…”

“Con chuyển về ở đi, nhà họ Bối mới là nhà của con.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.