Chương trước
Chương sau
Sau 48 giờ tạm giam, bộ dáng Phí Lạc có chút dơ dáy, chật vật!

Anh không tắm rửa qua, toàn thân tản ra một mùi khác thường. Anh không thoải mái, mi tâm khẽ nhíu.


Rời khỏi phòng thẩm vấn, đầu tóc bù xù, áo khoác vest cũng không mặc, lười biếng vắt lên vai.

Cúc áo thứ nhất của áo sơ mi trắng mở ra, lộ ra làn da màu lúa mì, thêm vài phần tùy tính phóng đãng không bị trói buộc.

Dạ Vũ Dực còn chưa đi, Phí Đằng cũng tới rồi, bọn họ chờ anh ở bên ngoài.

“Tên nhóc thối, về nhà thôi.”

Nghe vậy, biểu cảm của Phí Lạc vẫn ngây ngốc, anh không nhìn Phí Đằng mà đi thẳng ra ngoài.

Toàn thân anh cứng ngắt, hơi lạnh đến thấu xương tỏa ra bốn phía.

“Xì… tính cách thối không thể nào nói!” Sau khi nói lời cảm ơn với Dạ Vũ Dực, Phí Đằng đuổi kịp Phí Lạc, bọn họ cùng nhau rời khỏi cục cảnh sát.

Hai cha con ngồi trong xe, bầu không khí lại lần nữa căng thẳng.

Khẽ liếc mắt nhìn Phí Đằng, Phí Lạc tức giận chất vấn: “Ông già, vì để con được thả, ba đã dùng biện pháp gì? Chu Mạt không phải muốn kiện con sao? Cô ta hận không thể giết chết con, sao lại đột nhiên hủy án? Ba cho cô ta lợi lộc gì rồi? Con lúc nào thì có vợ hả, chính con lại không biết?”


“Tên nhóc thối, con có thể ra tới đã không tệ rồi, hiện tại còn ra oai cái gì! Con bé là nàng dâu ba chọn, ba cũng đã bàn xong chuyện hôn sự với nhà họ Chu, tháng sau các con thành hôn. Không làm cũng đã làm rồi, con phải đối xử với người ta tốt một chút, trách nhiệm này con nên có.

Con có thể ra tới là do vợ con lòng dạ rộng lượng, không so đo, về sau con phải đối tốt với người ta. Con cũng lớn rồi, đừng cả ngày hành xử như con nít. Phải ổn trọng có biết không?”

Phí Lạc giật giật khóe miệng, khinh bỉ hừ lạnh: “Ông già, nếu ba coi trọng cô ta, ba tự lấy đi. Con sẽ không cưới người phụ nữ con không yêu, điều kiện gì đó ba bàn với nhà họ Chu là chuyện của ba, đừng quăng lên người con, đây không phải chủ ý của con.”

“Tên nhóc thối, con… nếu như con được một nửa chị gái con để ba bớt lo ba đã cảm ơn trời đất rồi. Con biết không, con đây là qua cầu rút ván! Ba mặc kệ con có đồng ý hay không, hôn nay con đã định phải kết rồi, chuyện ba đã đồng ý với nhà họ Chu ba sẽ không đổi ý!”

Thái độ của Phí Đằng cũng khá dứt khoát, ông không cho phép Phí Lạc lại làm bậy.

Phí Lạc không vui liếc nhìn Phí Đằng, im lặng, đầu anh tựa vào phía sau ghế, nhắm mắt lại.


Chim sẻ sao biết được chí chim hồng, anh và ông già nhà anh cách nhau một thế hệ, nói với ông cũng phí công.

Dù sao anh sẽ không cưới Chu Mạt, đánh chết anh cũng không cưới người phụ nữ kia, anh tình nguyện ngồi tù.

Nhìn thấy thái độ của Phí Lạc, Phí Đằng mím môi lắc đầu không vui.

Lần này ông sẽ không để anh tự ý, người lớn nên có trách nhiệm của người lớn rồi!

—————-

Thủy Tâm Nhu đang dừng chờ đèn đỏ, ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh, thình lình cô liếc thấy chiếc xe Land Rover của Đường Diệc Sâm đang dừng song song với chiếc Audi A5 của cô.

Không biết anh có thấy cô hay không nhưng cô thấy anh rồi.

Mà ghế lái phụ cạnh anh là một người phụ nữ, cách tấm kính cửa sổ cô không nhìn rõ tướng mạo người phụ nữ kia.

Sáng sớm giờ làm việc, anh cùng người phụ nữ khác, a… thật đúng là rất mập mờ!

Vậy cũng không liên quan gì tới cô nha, bọn họ đã ở riêng rồi, anh yêu ai cô không xen vào.

Chỉ là đàn ông trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đặc biệt là đàn ông cặn bã luôn miệng nói yêu!

Thật mẹ nó dối trá!

Thủy Tâm Nhu liếc nhìn thêm vài lần, đến mức cô quên đèn đỏ đã chuyển sang xanh, cho đến khi xe phía sau bóp còi, cô mới từ trong thất thần tỉnh lại.

Chiếc Land Rover của Đường Diệc Sâm đã đi trước, giống như anh thật không nhìn thấy Thủy Tâm Nhu.

Đạp xuống chân ga, Thủy Tâm Nhu đột nhiên tăng tốc xe, chạy như bay vượt qua xe Đường Diệc Sâm, cũng bỏ anh lại phía sau.

Cô như thường lệ đi làm như thể cuộc gặp hồi sáng chưa từng xảy ra.

Thủy Tâm Nhu mang giày cao gót bước xuống xe, gương mặt xinh đẹp tự tin, cô cùng quản lý bắt thang máy lên lầu.

Mỗi ngày đúng giờ cô vào văn phòng, thư ký đều sẽ pha sẵn một ly cà phê để ở trên bàn làm việc, chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô.


Mà mỗi buổi sáng, ba người phụ nữ tất nhiên sẽ ở trong văn phòng cô vừa ăn sáng vừa nói chuyện phiếm.

Chu Mạt thình lình mở miệng, “Tâm Nhu, em có mối làm ăn cho chị, chị có có nhận không?”

“Mối gì?” Thủy Tâm Nhu khẽ nhíu mày nhìn sang lịch bàn, cô hẳn không nhớ lầm, hôm nay không phải ngày cá tháng tư.

“Em quyết định rồi, đem bản thân gả đi, dù sao chuyện sớm hay muộn, không gả người này thì gả người kia, mang danh mợ Phí cũng không phải chuyện không tốt.” Đối với Ỷ Kình Thiên, Chu Mạt chết tâm rồi, trong lòng không còn hy vọng, sống vẫn phải sống, cho nên cô liền tùy tiện gả đi.

Dù sao cuộc đời cô đến đây kết thúc rồi, cô sống cũng không có hy vọng gì.

Chuyện chấp nhất nhiều năm như vậy, kết quả lại đáng buồn như thế, người ta nói không yêu cô, cô cũng không phải Ỷ Kình Thiên thì không thể, cô cũng có thể náo nhiệt gả đi.

Anh không phải nói cô sẽ tìm được hạnh phúc sao? Rất tốt, vậy cô liền phải hạnh phúc cho anh xem!

“Chu Mạt, cậu quyết định kết hôn với Phí Lạc à?” Đường Khả Tâm có chút không tin mà nhìn chằm chằm vào cô.

Đoạn thời gian trước bọn họ không phải chém giết lẫn nhau sao? Thái độ này đột nhiên liền chuyển 180 độ, lòng phụ nữ thật khó nắm bắt.

“Đúng thế, em nghĩ rõ rồi sao?” Thủy Tâm Nhu khẽ nhấp cà phê, cô cũng liếc mắt nhìn Chu Mạt.

“Ừm, đều đã quyết định xong xuôi rồi, hai người chờ lát xem báo hôm nay đi, trên đó có viết.” So với giọng điệu kinh ngạc của Đường Khả Tâm và Thủy Tâm Nhu, giọng điệu Chu Mạt khá hời hợt.

Thủy Tâm Nhu im lặng, cô không nói gì nữa.

Chuyện của chính cô cũng rối tinh rối mù, cô dựa vào cái gì đi quản chuyện của người khác.

Nếu Chu Mạt yêu cầu cô tổ chức một hôn lễ khó quên, cô chỉ làm theo mà thôi.

Tình yêu vốn là chuyện rất kỳ diệu, cô xem qua phim lãng mạn, cũng từng yêu, đến bây giờ cô vẫn không hiểu nhiều!

Cô vẫn không làm tốt hôn nhân của mình!

Cô vẫn cảm thấy có chút u mê…

—————-

Họp xong hội nghị thường lệ, Thủy Tâm Nhu đi ra, thư ký lập tức báo cáo.

“Tổng giám đốc, có một cô họ Cố tìm chị, em đã bảo cô ấy ở phòng khách chờ rồi, bây giờ chị có muốn gặp cô ấy không?”

“Họ Cố?” Thủy Tâm Nhu suy tư một chút, phụ nữ cô quen biết không ai họ Cố, hẳn là người cô không quen đi.

“Em mời cô ấy đến phòng làm việc của chị đi.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu đi về trước.

Sau đó thư ký dẫn một người phụ nữ xinh đẹp cùng Đường Diệc Sâm đến văn phòng Thủy Tâm Nhu.

“Chào cô Thủy, nghe danh đã lâu, hôm nay vừa gặp quả không tầm thường. Vừa xinh đẹp lại thông minh, cô thật sự rất đẹp.” Cố Mạn Tư và Đường Diệc Sâm cùng nhau ngồi trước mặt Thủy Tâm Nhu, cô rất khách khí chào hỏi cô.

Khóe môi nhếch lên, nụ cười nhẹ nhàng, đẹp đến chấn động tâm hồn.

Giọng nói rất nhẹ lại rất ngọt, khiến người ta nghe xong liền có xúc động muốn gặp người thật.

Thủy Tâm Nhu từ trong hồ sơ ngước mắt nhìn lên, thình lình cô không chỉ nhìn thấy trước mắt mình một người đẹp mà còn có cả Đường Diệc Sâm.

Nghĩ tới chuyện sáng nay nhìn thấy, Thủy Tâm Nhu không tự chủ nhíu mày, híp mắt lại.

Cô chỉ lướt nhìn Đường Diệc Sâm, anh cũng chỉ nhìn sang cô, sự chú ý của anh dường như đặt ở bên người đẹp cạnh mình.

Ánh mắt anh nhìn cô rất dịu dàng, giống như anh cố ý đi lên cùng cô, cực kỳ thân thiết.

Anh dường như quên cô là người vợ anh còn chưa chính thức ly hôn, càng giống như bọn họ trở thành người xa lạ.

Thủy Tâm Nhu ngây ngốc, cô giật giật khóe miệng, mỉm cười nhạt ngắm nhìn người đẹp bên cạnh Đường Diệc Sâm, “Là cô Cố đi, quá khen rồi, cô tìm tôi có việc sao?”

Cô ấy đẹp hơn cô nhiều, lại khen cô xinh đẹp, a… lời khách sáo này nghe sao thật chua!

Cô nhìn thêm vài lần, người ta đích thật là dáng dấp mỹ nhân duyên dáng, hơn nữa còn đẹp đến không cách nào bỏ qua sự tồn tại của cô ấy.

Cho dù một cái nháy mắt, một nụ cười mỉm, một cái gật đầu, thậm chí hít thở, đều có thể cảm nhận được mị lực, khiến người khó chống đỡ.

Làn da cô rất tinh tế, như tơ lụa thượng hạng.

Rất ít người có thể hợp với áo cổ chữ V màu hồng đào, mặc trên người cô còn dễ nhìn hơn người mẫu.

Hơn nữa, sự ôn nhu của cô giống như tự nhiên mà thành, khí chất tao nhã càng là tùy ý có thể thấy được.

Cho dù cô chớp mắt, cười mỉm.. đều thể hiện bản chất được tu dưỡng tốt.

Thủy Tâm Nhu cho điểm tối đa về bề ngoài cô Cố, chính cô cũng thừa nhận, cô đích xác không xinh đẹp.

Nếu đứng trong đám người, cô ấy nhất định là người chói mắt nhất kia, không có người đàn ông nào không bị cô hấp dẫn.

“Mạn Tư mới từ Mỹ quay về, chưa quen cuộc sống ở đây, em ấy chuẩn bị tổ chức triển lãm tranh, muốn giao hội trường cho Ngải Duy quản lý.”

Đường Diệc Sâm gọi cô là Mạn Tư, à, bọn họ quả thật quen biết nhau!

Cô hỏi là cô gái họ Cố, cô không hỏi anh, anh vội vã thay người ta trả lời làm gì?

Chẳng lẽ sợ cô khi dễ người ta?

Anh thương hương tiếc ngọc rồi?

Đàn ông đều là thứ khốn kiếp, Thủy Tâm Nhu nghĩ vậy, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Diệc Sâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.