“Chị và anh ta cùng ăn phải món đồ kia? Giống tình tiết máu chó trong tiểu thuyết hả? Ai muốn hại hai người? Ai có lá gan kia?”
Ha ha… Chu Mạt xoay mặt cười cười.
Đây không phải chuyện đùa buồn cười nhất cô nghe qua sao? Tại sao nhiều người như vậy lại thay tên khốn kia nói chuyện, cô lại không làm gì sai?
Đáng chết chính là anh ta, có được hay không?
Cho dù anh ta không cẩn thận ăn món đồ kia, anh có thể tìm người phụ nữ khác giải quyết, tại sao hết lần này tới lần khác là cô?
Vừa nhắc tới Phí Lạc, Chu Mạt liền thấy tức giận bất bình trong lòng, anh dựa vào cái gì đối xử với cô như vậy?
Cô chẳng qua không cẩn thận cùng anh qua một buổi tối mà thôi, cô cũng rất thiệt thòi.
Tóm lại, nội tâm cô hiện tại rất mất cân bằng.
“Chu Mạt, chị biết xảy ra loại chuyện này với em khẳng định không công bằng, chị cũng không mong em tha thứ cho Phí Lạc. Chị cũng không biết ai muốn hại bọn chị, lúc ấy chị mê mang rồi. Đường Diệc Sâm nói không phải anh ấy, chị chẳng qua là kể lại sự thật cho em mà thôi.
Nếu để chị biết tên khốn nào làm ra chuyện tốt đó, chị khẳng định không buông tha. Chị giống như em, khuya hôm trước cũng là người bị hại. Chỉ là, em có phải nên tỉnh táo một chút, có lẽ có cách giải quyết khác chăng? Nói thật, em có thích Phí Lạc hay không? Nếu như hai người có ý kia…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502877/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.