Chương trước
Chương sau
Khóe miệng không tự chủ run rẩy một chút, bỗng dưng Đặng Hiển Dự tắt vòi nước, bỏ dụng cụ tưới hoa trong tay ra, ngồi vào chiếc ghế khắc hoa màu trắng trong đình nghỉ mát.

“Diệc Sâm, ngồi đây nói chuyện đi, đứng đó có bao nhiêu khách khí chứ.”


Nheo đôi mắt thâm sâu liếc nhìn Đường Diệc Sâm, Đặng Hiển Dự cầm lấy ấm trà, ông rót cho mình một tách trà, còn rất khách khí rót trà cho Đường Diệc Sâm.

Ông không giận, khóe miệng trái lại chậm rãi mỉm cười giảo hoạt.

“Diệc Sâm, lời này con nói không đúng rồi, bác không đồng ý. Vũ Tuyền chỉ là một đứa con gái, bác cũng không hy vọng nó trở nên mạnh mẽ như thế, càng không thích nó làm nữ cường, nó chỉ cần làm chuyện nó thích là tốt rồi. Con gái là bảo bối của bác, bác không muốn nó thay đổi cách cuộc sống sau này.

Bác nhớ nó, không có người làm cha nào lại muốn con gái sống xa mình cả. Nó quả thật mấy tháng nữa liền trở về, bác không có ý định để nó một mình ra nước ngoài, ở lại Hong Kong cùng bác là được rồi. Bác già rồi, không còn ăn thua nữa, chỉ muốn hưởng chút phúc.”

“…”

“Diệc Sâm, nếu nó quay lại, còn phải nhờ con quan tâm nhiều hơn.”

“Bác Đặng, bác quá lời rồi, ở Hong Kong này có ai dám khi dễ đại tiểu thư nhà họ Đặng chứ. Vũ Tuyền là một cô gái thông minh, em ấy không cần quan tâm, con tin em ấy có suy nghĩ của riêng mình, bác Đặng hoàn toàn không cần lo cho em ấy.”


“Con gái vẫn là phải quan tâm, không nhìn nó hạnh phúc, bác sao yên tâm được.” Dứt lời, Đặng Hiển Dự cầm lấy tách trà khẽ nhấp một ngụm trà Long Tĩnh.

Chỉ ngửi mùi thôi đã đủ biết là trà tốt rồi!

Đường Diệc Sâm nở nụ cười thanh nhã, tròng mắt đen nhánh lại giống báo săn sắc bén như muốn đâm thủng Đặng Hiển Dự, “Bác Đặng nói rất có lý, tuổi bác bây giờ sớm đã nhìn thấu rồi, nên hưởng phúc thôi. Nếu lại chơi đùa lung tung, chỉ sợ thân thể này không chịu được, suy nghĩ tốt là được rồi, từ trước binh gia đại trí giả ngu.”

Mi tâm hơi vặn chặt, đôi mắt thâm sâu cũng khẽ híp lại, Đặng Hiển Dự trong nháy mắt nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm, bộ mặt lạnh nhạt lộ ra chút không vui.

“Diệc Sâm, con muốn nói gì thì đừng ngại cứ nói thẳng đi, con tới đây không phải chỉ đơn giản muốn nhìn bác tưới hoa vậy chứ?”

“Nhãn lực của bác Đặng thật tốt, Đường mỗ con quả thực không phải chỉ tới để nói chuyện phiếm với bác mà thôi, con tới muốn nói chuyện làm ăn với bác.”

“Nói chuyện làm ăn? Con cũng cảm thấy hứng thú với bác rồi sao?” Đặng Hiển Dự khinh bỉ cười, đôi mắt thâm trầm không che giấu khinh miệt chăm chú nhìn Đường Diệc Sâm.


Đôi mắt Đường Diệc Sâm sâu không lường được, khóe miệng của anh cũng cong lên, “Đúng, con muốn nói chuyện làm ăn với bác. Con có thể ra giá gấp ba lần giá thị trường, mua 3% cổ phần Liên Khải trong tay bác.”

“Diệc Sâm à, nói đến làm ăn, con vẫn có chút non nớt. Trên tay bác không chỉ có 3% cổ phần Liên Khải, cộng thêm những cổ phần lẻ bác thu nạp những năm gần đây hẳn là 5% rồi. Ngại quá, cho dù là ai ra giá cao bác đều không bán, bác chỉ để cho con rể của bác.”

“…” Đường Diệc Sâm giật giật cánh môi, khuôn mặt tuấn tú vẫn thâm trầm làm cho người đọc không ra bất kỳ tâm tình gì của anh.

“Con muốn cũng được, con làm con rể bác thì bác đem cổ phần chuyển cho con, còn phải cam đoan cả đời đối tốt với Vũ Tuyền.”

Ha ha, Đường Diệc Sâm bật cười ra tiếng, “Bác Đặng thật biết nói đùa, Diệc Sâm là người có gia đình rồi, ý tốt của bác con không dám nhận. Ngại quá, con chỉ mua, không làm bất kỳ giao dịch gì.”

Đặng Hiển Dự lập tức khẽ nghiêm mặt.

“Bác cũng rất xin lỗi, không bán, chỉ lưu cho con rể. Nói rõ ra, đây là của hồi môn bác cho Vũ Tuyền.”

“Bác Đặng ra tay cũng thật hào phóng nha, xem ra Diệc Sâm không có may mắn này rồi. Con một khi đã thành gia tuyệt đối sẽ không bỏ vợ, cho nên, trong từ điển của Đường Diệc Sâm con tuyệt đối không xuất hiện sự kiện ly hôn tái hôn như thế. Còn nữa, con người con cũng mẹ nó hẹp hòi, phụ nữ của con là bảo bối của con, không ai có thể đụng vào dù chỉ một sợi tóc, nếu không…

Nếu như bác Đặng ngày nào nghĩ thông suốt, tùy lúc có thể đến tìm con, giá gấp ba vẫn có thể thương lượng được. Con người con cũng khá chấp nhất, không chỉ đối với tình cảm, sự nghiệp cũng vậy, con luôn rất rõ ràng mục tiêu của mình, chính là có một ngày khống chế toàn bộ Liên Khải trong tay, không ai có thể ngăn cản con.”

Nhíu mày, khóe miệng tức giận cong lên, Đặng Hiển Dự lộ ra biểu cảm mỉa mai, “Người trẻ tuổi có dã tâm là tốt, nhưng liều lĩnh quá cũng không phải chuyện tốt. Cẩn thận ngày nào đó ngã sấp xuống không đứng dậy được, làm trò cười cho người khác thì không tốt rồi.”

“Điều này không cần bác Đặng lo lắng, bước chân của con luôn rất chắc, Đường Diệc Sâm con cũng xưa nay không làm chuyện không nắm chắc. Ờ… đúng rồi, chắc bác đã nghe, con đá chú hai ra khỏi Liên Khải rồi, cũng thu hồi lại nhà của ông ấy, không biết gần nhất ông ấy có đến tìm bác Đặng uống trà không? Có thời gian hai người có thể tụ họp một chút, nhàm chán thì có thể luyện thái cực, nhưng nhớ đừng cố sức tránh mỏi eo.”


Đặng Hiển Dự cực kỳ không vui hừ lạnh, mím chặt môi, sắc mặt có chút âm trầm.

Khó được ông để vào mắt, Đường Diệc Sâm lại không thức thời.

Có thể làm con rể của ông, ông coi trọng anh rồi.

“Bác Đặng, Đường mỗ con sợ uống trà ban đêm sẽ ngủ không yên, con không bồi bác nữa, con về trước.” Đường Diệc Sâm khom người rời đi.

Đặng Hiển Dự nắm thật chặt tách trà trong tay, chỉ là một lúc, một tiếng ‘bốp’ vang lên, tách trà bị ông bóp nát rồi, nước trà bắn tung tóe bốn phía.

Mặt của ông cũng dính đầy nước trà, chậm rãi nhỏ xuống trong miệng.

Trà đắng như vậy là lần đầu tiên ông uống.

———–

Hôn lễ của Tần Từ Khả và Tịch Diệu Tư qua đi, lạ là Thủy Tâm Nhu và Chu Mạt đều chưa trở về đi làm, điều này khiến Đường Khả Tâm bận rộn vô cùng.

May mà các cô chỉ nghỉ một ngày rồi lại trở lại làm việc.

“Này, hai người hôm qua làm gì vậy? Không trở lại cũng không nói một tiếng, để em loay hoay như trâu sắt vậy á.”

Ba người phụ nữ ngồi trong văn phòng Thủy Tâm Nhu, mỗi người cầm một ly cà phê, chỉ có Đường Khả Tâm nói chuyện, cũng chỉ có cô tràn đầy sức sống, hai người bọn họ âm u đầy tử khí.

“…”

Không ai lên tiếng, Đường Khả Tâm cũng ngậm miệng, lười biếng ngồi trên ghế sofa uống cà phê.

Cô ngửi được mùi dị thường, khó có khi cả hai bọn họ vừa đến công ty liền im lặng, đây tuyệt đối là có chuyện xấu xảy ra.

Thình lình điện thoại trong phòng làm việc Thủy Tâm Nhu vang lên, lúc này cô mới ngây ngốc tỉnh lại.

“Alo.. công ty tổ chức tiệc cưới Ngải Duy…”

“Thủy Tâm Nhu, là chị, Phí Tường. Em có biết khuya hôm trước Phí Lạc bị bắt rồi không, đến bây giờ còn chưa được thả ra, người nhà chị, kể cả luật sư, cũng chưa ai gặp được nó.”

“Tại sao? Anh ấy phạm pháp ư?” Thủy Tâm Nhu nháy mắt chớp đôi mắt to, biểu cảm ngây ngốc cũng lập tức nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Nó bị người ta kiện tội cưỡng hiếp, nghe nói chứng cứ vô cùng xác thực.”

Thủy Tâm Nhu khó có thể tin, cô đưa tay đỡ trán, vội vàng hỏi: “Cưỡng hiếp? Ai?”

“Vợ nó, em cũng biết mà, đối tác công ty em đó.”

“Chu Mạt?” Khóe miệng Thủy Tâm Nhu không tự chủ run rẩy một chút, ánh mắt khiếp sợ của cô vô thức dừng lại trên người Chu Mạt.

Anh cùng với cô ấy, bọn họ thật đã rồi ư!

“Chị Phí Tường, chuyện này đột ngột quá, em nhất thời chưa tiêu hóa được. Chị đừng vội, em thay chị tìm hiểu tình huống một chút.”

“Tâm Nhu, cảm ơn em nha, người nhà chị sắp gấp chết rồi. Nếu không phải phong tỏa tin tức, thương mại điện tử Hoàn Vũ sớm phiền phức rồi.”

“Chị đừng khách sáo, để em hỏi trước nha.”

Cúp điện thoại, Thủy Tâm Nhu nhìn chằm chằm Chu Mạt, “Khả Tâm, em đi ra ngoài trước đi, chị và Chu Mạt có chút chuyện.”

“Ờ… vậy em ra ngoài trước, hai người cứ nói chuyện đi.” Đường Khả Tâm cầm ly cà phê của minh đi ra ngoài.

Quả nhiên a, thật sự có chuyện rồi, hơn nữa còn là chuyện lớn đây.

Thủy Tâm Nhu ngồi xuống, cô đối mặt với Chu Mạt.

Biết cô muốn nói cái gì, Chu Mạt biểu lộ thái độ, “Tâm Nhu, chuyện này chị không cần khuyên em, em nhất định kiện cái tên khốn kia, em sẽ không hủy án.”

“Hai người… thật làm rồi?”

Chu Mạt rũ mắt, cô không nhìn Thủy Tâm Nhu, cũng không lên tiếng.

“Kỳ thật, Phí Lạc rất tốt, chị và anh ấy cùng nhau lớn lên, anh ấy là người đáng để phó thác, cũng không phải người hư hỏng như vậy. Anh ấy luôn làm việc có chừng mực, có phải hay không là…”

Dường như nghĩ tới điều gì, con ngươi Thủy Tâm Nhu bỗng co rụt lai, “Đúng rồi, đêm hôn lễ Tần Tử Kha đó, lúc chị rời đi là đang ở cùng một chỗ với anh ấy. Chị.. và anh ấy… kỳ thật, thật là có chuyện xảy ra, chị nghĩ không phải anh ấy cố ý đâu.

Bởi vì… bởi vì, chị và anh ấy cũng không phát hiện trong món ăn có đồ kia, căn bản không khống chế được ý thức và hành vi. Anh ấy cái kia cái kia, hẳn là không tự chủ được, anh ấy không phải muốn tổn thương em.”

Chu Mạt nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu, cô dường như đang chất vấn cô.

“Chu Mạt, em đừng hiểu lầm, chị không phải muốn giúp anh ấy nói chuyện. Anh ấy làm vậy thật khốn kiếp, quả thực đáng chết, nhưng các em thật một chút khả năng cũng không có sao? Các em không phải đã đính hôn ư? Chị.. tối qua là bởi vì cái kia đã ở cùng Đường Diệc Sâm rồi, chị biết Phí Lạc cũng giống chị thần trí mơ hồ. Em… vẫn nên suy nghĩ kỹ càng đi, dù sao tội cưỡng hiếp không nhẹ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.