Tiếng đóng cửa nặng nề, Thủy Tâm Nhu giật nảy mình.
Ngây ngốc qua đi, cô ngơ ngác ngồi trên giường, nỗi lòng hỗn loạn, kìm lòng không được hốc mắt bị một tầng sương mù bao phủ.
Chẳng lẽ cô nói không đúng sao? Anh làm đau cô, lại dịu dàng từng chút một, cô không nên tức giận sao?
Đây là đạo lý gì, Đường Diệc Sâm còn dám nổi giận với cô, còn dám đóng sầm cửa.
Giống như bản thân là người bị hại, anh oan ức cái rắm!
Hít mạnh mũi một cái, Thủy Tâm Nhu chậm rãi xuống giường, giữa hai chân cực kỳ khó chịu, không chỉ chua xót mà còn đau đớn, hơn nữa chân cô như nhũn ra rồi.
Đầu ngón chân run rẩy mấy cái, cô vẫn không đứng vững trên đất, không tự chủ, một tiếng ‘bịch’, cô ngã nhào xuống sàn.
“Đường Diệc Sâm, anh khốn kiếp!” Thủy Tâm Nhu bật khóc, hai dòng nước ấm tràn ra hốc mắt, chậm rãi chảy xuôi trên hai má trắng bệch.
Cô hiện tại chật vật như vậy còn không phải vì anh, anh chính là một người điên!
Anh luôn miệng nói yêu, nhưng đã khi nào anh bận tâm tới cảm thụ của cô chưa?
Anh chỉ biết vô sỉ thế thôi!
Chỗ đó của cô không chỉ đau đến khó chịu, toàn thân không có chỗ nào tốt, vết hôn ngân tùy ý có thể thấy được.
Nước mắt mông lung, ánh mắt u oán, Thủy Tâm Nhu ngồi trên sàn nhà, tinh thần chán nản, rất lâu mới chậm rãi đứng lên.
Một hồi tiếng chuông cửa vang lên, nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502875/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.