Chương trước
Chương sau
Tiếng đóng cửa nặng nề, Thủy Tâm Nhu giật nảy mình.

Ngây ngốc qua đi, cô ngơ ngác ngồi trên giường, nỗi lòng hỗn loạn, kìm lòng không được hốc mắt bị một tầng sương mù bao phủ.


Chẳng lẽ cô nói không đúng sao? Anh làm đau cô, lại dịu dàng từng chút một, cô không nên tức giận sao?

Đây là đạo lý gì, Đường Diệc Sâm còn dám nổi giận với cô, còn dám đóng sầm cửa.

Giống như bản thân là người bị hại, anh oan ức cái rắm!

Hít mạnh mũi một cái, Thủy Tâm Nhu chậm rãi xuống giường, giữa hai chân cực kỳ khó chịu, không chỉ chua xót mà còn đau đớn, hơn nữa chân cô như nhũn ra rồi.

Đầu ngón chân run rẩy mấy cái, cô vẫn không đứng vững trên đất, không tự chủ, một tiếng ‘bịch’, cô ngã nhào xuống sàn.

“Đường Diệc Sâm, anh khốn kiếp!” Thủy Tâm Nhu bật khóc, hai dòng nước ấm tràn ra hốc mắt, chậm rãi chảy xuôi trên hai má trắng bệch.

Cô hiện tại chật vật như vậy còn không phải vì anh, anh chính là một người điên!

Anh luôn miệng nói yêu, nhưng đã khi nào anh bận tâm tới cảm thụ của cô chưa?

Anh chỉ biết vô sỉ thế thôi!

Chỗ đó của cô không chỉ đau đến khó chịu, toàn thân không có chỗ nào tốt, vết hôn ngân tùy ý có thể thấy được.

Nước mắt mông lung, ánh mắt u oán, Thủy Tâm Nhu ngồi trên sàn nhà, tinh thần chán nản, rất lâu mới chậm rãi đứng lên.


Một hồi tiếng chuông cửa vang lên, nhân viên phục vụ mang bữa ăn lên ở bên ngoài gọi: “Thưa anh, món anh gọi đã đến rồi ạ.”

“Không ăn nữa, đem đi đi, tính tiền vào hóa đơn.” Thủy Tâm Nhu rất tức giận rống lên, dù cô cả ngày chưa từng ăn gì, cô vẫn không có khẩu vị.

Kéo lê thân thể đau nhúc, cô chậm rãi đi vào phòng tắm rửa mặt, cô không muốn lưu lại mùi của tên khốn Đường Diệc Sâm kia trên người cô, cô cảm thấy buồn nôn!

————-

Giày vò đến hơn nửa đêm, Chu Mạt mới cùng Chu Đào đi về nhà.

Cô ngây ngốc ngâm mình trong buồng tắm rất lâu, nhiệt độ nước đã lạnh rồi, lại vì cô mà nóng lên, cô mới sửng sốt mà khoác áo tắm ra ngoài.

Trên đường đi báo án cô xuống xe mua thuốc tránh thai, cũng uống rồi, cô mới không muốn sinh con cho tên khốn kiếp kia, cô chỉ muốn giết chết anh.

Kéo lấy thân thể và tinh thần uể oải, cô ngã đầu lên giường liền ngủ, cũng tắt điện thoại, vừa ngủ chính là một ngày, ai gõ cửa cô cũng không tỉnh lại.


Cho đến khi bóng đêm lặng yên kéo đến, Chu Mạt mới lờ mờ tỉnh lại, cô lười biếng duỗi thẳng lưng.

‘Cốc cốc cốc…’ Cô không biết đây là lần thứ mấy rồi, cửa phòng cô dường như bị người gõ nát rồi.

Đôi mắt đẹp đột nhiên có chút tức giận, Chu Mạt giận dữ quát: “Tên khốn nào ở bên ngoài gõ cửa vậy, tôi còn muốn ngủ nữa, đêm nay không ăn cơm, đừng quấy rầy tôi.”

“Ba là ba con, ba không thể gọi con dậy sao? Con ngược lại thì tốt rồi, đem tên nhóc họ Phí kia quăng vào cục cảnh sát, mình thì về nhà ngủ say sưa, xong việc rồi? Con gái, người đó là vị hôn phu của con, là người đàn ông của con nha, con muốn quậy thế nào đây?”

Ai bảo tên họ Phí kia khốn kiếp như vậy, đáng đời!

Anh dám làm nhưng lại không dám chịu trách nhiệm sao?

“Xin lỗi, con còn muốn ngủ, ba mẹ tự tiện!” Nói xong, Chu Mạt xốc chăn trùm kín đầu.

Nghe không được chính là nghe không được, cô không mềm lòng, càng sẽ không đồng tình với tên khốn họ Phí!

Đồ đàn ông bỏ đi, anh mới không phải người đàn ông của cô đó!

“Con đừng tưởng ba không biết chuyện giữa con và tên nhóc họ Phí, con gái, con xác định con chỉ có một lần với cậu ta thôi sao? Lễ đính hôn đêm đó của các con lại có video táo bạo…”

“Ông lão à, ba nói xong chưa? Con là con gái ba, con hiện tại là người bị hại, ba lẽ ra nên đứng ở bên này giúp con, sao con nghe thế nào cũng thấy ba một lòng hướng về tên cầm thú họ Phí kia vậy, ba.. thông đồng làm bậy với người nhà họ Phí rồi ư? Nói đi, người ta cho ba lợi ích gì, đáng để ba bán tháo con gái hả?”

Lửa giận lập lòe trong đôi mắt đẹp, Chu Mạt tức giận trừng mắt chất vấn Chu Kỳ Dương.

Khuôn mặt tuấn tú của Chu Kỳ Dương càng thêm nghiêm túc, có thể nói là kéo căng, “Chịu xuất hiện rồi à? Con rể cũng là nửa con trai nha, Mạt Mạt, lỡ rồi thì thôi đi, làm lớn chuyện con được lợi gì, con vẫn phải gả đi, nhà họ Phí không tệ, trải qua một hồi như vậy, tên nhóc họ Phí kia không dám không tốt với con.

Một cây làm chẳng nên non, con rất khó để khiến người ta tin phục các con không có tầng ý kia. Dù sau này lên tòa, là con gái như con khó khăn cỡ nào, tên nhóc kia sẽ không mất mấy miếng thịt. Ba chỉ có một đứa con gái là con, lòng ba đương nhiên hướng về con, ba đương nhiên hy vọng sau khi ba trăm tuổi có người đàn ông tốt thay ba chăm sóc con, con không cần phải nghi ngờ tấm lòng người cha này.”


“Ba cứ tiếp tục giả bộ đi, con chắc chắn ba đã nhận được lợi ích từ người ta rồi. Chu Kỳ Dương, ba tự đặt tay lên ngực đi, ba còn có lương tâm không? Bảo con gả cho cái tên khốn kia, không có cửa đâu!” Chu Mạt hừ lạnh, vẻ mặt rõ ràng rất tức giận, ngón tay chọc vào lồng ngực Chu Kỳ Dương.

“Không biết lớn nhỏ, ba là ba con! Chu Mạt, con cũng tự đặt tay lên ngực tự hỏi lương tâm mình đi, con thật sự cùng cậu ta chỉ là lần thứ nhất! Ba đã biết hết rồi, con và tên nhóc đó không chỉ một lần, năm trước con đã qua đêm trong phòng khách sạn của cậu ta. Một đêm a, chuyện gì cũng có thể xảy ra, còn là trai đơn gái chiếc, ai biết có hay không củi khô bén lửa? Con gái, có tiền đồ chút, chưa kết hôn đã cho người ta chiếm tiện nghi rồi.

Việc này nếu bị chó săn phát hiện hoặc đem ra tòa, con cho rằng con còn cơ hội thắng sao? Lần thứ nhất là tự nguyện, cộng với đoạn video mọi người xem trong lễ đính hôn đêm đó, thẩm phán sẽ tin rằng các con có thể cãi nhau đùa giỡn. Cho nên, ba đề nghị con nghĩ cho kỹ, kết hôn đi, con muốn làm thế nào trừng trị tên nhóc đó còn có rất nhiều thời gian.”

“Ông già, ba tìm người theo dõi con? Ba căn bản là không tôn trọng con, ba thế này sao gọi là thương con, ba cũng khốn kiếp!” Chu Mạt quả thực đẩy Chu Kỳ Dương ra khỏi phòng cô, một tiếng ầm, cô đóng cửa lại rồi.

“Con gái, ngày mai còn một ngày, con từ từ nghĩ cho rõ. Các con không chỉ có một lần, các con cũng đã đính hôn, chỉ kém tổ chức tiệc cưới thôi, dù có làm chuyện đó trước hôn nhân cũng rất bình thường. Nhà họ Phí kia tuyệt đối không phải đồ ngốc, còn có luật sư Dạ nữa, cậu ta rất tinh ý, ba con biết thì bọn họ không thể không nghĩ ra.”

Phản ứng Chu Mạt nhạy cảm như vậy, Chu Kỳ Dương càng thêm chắc chắn, con gái rượu và tên nhóc họ Phí kia không phải lần đầu rồi.

Đều đã để người ta chiếm tiện nghi từ sớm rồi, kiện cái rắm nha, lỡ như đi đến bước thưa kiện, Chu Mạt không nhất định có thể thắng.

Mối hôn sự này chỉ có thành thôi, nếu không, nhà họ Chu bọn họ ngược lại bị nhà họ Phí dắt mũi.

Chu Mạt không tiếp tục để ý tới Chu Kỳ Dương, cô mở nhạc rất lớn, chính là không muốn nghe ông khuyên bảo.

Nhưng cô nhíu mày, răng cũng cắn chặt ngón tay.

———

Sau buổi cơm tối, Đặng Hiển Dự rất nhàn nhã tưới hoa, cắt tỉa hoặc dắt chó đi dạo.

Khi không có xã giao, ông đều ở nhà giết thời gian như thế.

Đứa con gái duy nhất của ông, Đặng Vũ Tuyền, du học ở nước ngoài, ông mất rất nhiều niềm vui xung quanh mình, mỗi lúc trời tối, ông vẫn như cũ trò chuyện video với con gái, ông muốn nhìn thấy cô.

Còn mấy tháng nữa là cô tốt nghiệp về nước, sau này, ông sẽ không để cho cô đi xa như vậy, ông rất nhớ cô.

“Ông chủ, Đường Diệc Sâm tới rồi, anh ta muốn gặp ông, có mời anh ta vào không?” Người giúp việc thình lình đi tới nói.

“Bảo cậu ta vào sân sau đi, tôi ở đây chờ.” Vẻ mặt Đặng Hiển Dự bình tĩnh, ông tiếp tục tưới hoa.

Đường Diệc Sâm sớm hay muộn cũng sẽ đến tìm ông, anh đến sớm hơn ông mong đợi rất nhiều.

Ông cũng không sợ anh truy tra chuyện tối hôm qua, là ông làm thì thế nào, anh có thể làm gì được ông!

Chỉ là, sự tình cũng không thuận lợi như ông nghĩ vậy, ông nhìn thấy rồi, Đường Diệc Sâm dẫn Thủy Tâm Nhu đi, Phí Lạc cũng lôi kéo con gái nhà họ Chu đi.

Ông trải đường cho anh, là chính anh không thức thời mà thôi.

“Chào bác Đặng! Hoa này tưới nhiều nước như vậy, bác không sợ chúng chết sao?” Đường Diệc Sâm đến rồi, anh đứng cạnh Đặng Hiển Dự, híp mắt nhìn ông tưới nước cho hoa.

Hai tay đút trong túi quần, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng vô tình của anh càng ngày càng tĩnh mịch, toàn thân cũng tản ra khí tức lạnh buốt.

“Hoa này do bác chăm, nó cần uống bao nhiêu nước bác biết nhiều hơn con. Hiện tại đã là xuân rồi, cũng sắp tới mùa hè, chính là lúc vạn vật sinh trưởng tốt, thời kỳ nở hoa sắp tới.”

Đặng Hiển Dự không nhìn Đường Diệc Sâm, biểu cảm trên mặt ông cũng không thay đổi, ông vẫn như cũ làm chuyện mình muốn làm.

Đường Diệc Sâm khinh thường hừ nhẹ một tiếng, cười nói: “Chuyện làm vườn con quả thật không hiểu nhiều như bác Đặng, nhưng chuyện kinh doanh, con không nhất định kém hơn bác, thậm chí, có khi con còn có kinh nghiệm hơn bác. Huống hồ, con nhìn thấu năng lực của bác, con biết bác Đặng bây giờ muốn gì.”

“Ờ… con thành lão hồ ly rồi?” Khẽ nhếch khóe môi ẩn chứa ý trào phúng, đôi mắt lấp lóe mấy phần hứng thú, Đặng Hiển Dự ngoái nhìn, ông híp mắt nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm.

“Lão hồ ly? Không dám nhận, con thấy phải là bác Đặng mới đúng! Con biết bác đang nghĩ tới Vũ Tuyền, mấy tháng nữa em ấy hẳn sẽ trở về đi? Bác Đặng, bác sớm như vậy đã muốn thay em ấy trải sẵn đường đi sao? Người trẻ tuổi vẫn nên rèn luyện nhiều mới tốt!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.