Chương trước
Chương sau
Chu Kỳ Dương mấp máy môi, ông liếc mắt nhìn Phí Đằng, cũng không lên tiếng.

“Cộng thêm hai căn biệt thự núi Dương Minh!”

“Anh Phí, anh chê Chu Kỳ Dương tôi không có tiền sao? Tôi muốn gả con gái, chứ không phải bán con. Anh ra giá như vậy không cảm thấy quê mùa sao?”

Chu Kỳ Dương khẽ nhếch miệng, ánh mắt có chút trào phúng khinh miệt, kỳ thật, trong lòng ông đang mừng đây.


Điều kiện này không tệ, cửa hôn sự này quả thực đi đâu tìm.

Mấy người tài tuấn hào môn có thể xứng với con gái ông đã không nhiều, nếu không phải ông không để vào mắt thì đều là đã có chủ rồi.

Tên nhóc họ Phí kia tuy nhìn có chút xúc động, nhưng chỉ cần mài dũa một hai năm là thành nhân tài, huống hồ, anh có Cung Trạch Hách bảo bọc, không ai dám động đến anh.

Cửa hôn sự này ông kiếm lời không lỗ, hơn nữa ông chỉ có một đứa con gái, nói thế nào cũng phải tìm cho cô một nhà chồng tốt, không thể oan ức cô.

Hơn nữa, xuất giá phải có thể diện, tốt nhất là đối phương cầu gả, này gả đi về sau mới có thể làm nữ vương tư bản kiêu ngạo.

Nhất thời Chu Kỳ Dương nghiêm mặt, ánh mắt sâu thẳm có chút tức giận.

“Anh Chu, tôi không phải ý này, nhà họ Phí chúng tôi cũng cần thể diện, cửa hôn sự này không thể keo kiệt. Nếu như chúng ta không nhanh chút làm tốt chuyện, chẳng lẽ anh muốn đợi Chu Mạt bụng lớn mới kết hôn sao? Tình này nói đến là đến, ai có thể ngăn cản, anh và tôi không phải đều là người từng trải sao?”


“Anh Phí, tôi phải hỏi ý con gái một chút. Cho dù bọn nó có phải hữu tình hay không, xảy ra loại chuyện này, con gái cũng cần thể diện, tôi không nỡ oan ức Mạt Mạt nhà tôi. Như vậy đi, nếu con gái tôi đồng ý kết hôn, tiệc rượu này tính cho tôi.”

“Không được, tiệc rượu này vẫn tính cho nhà họ Phí, hai chúng ta là thông gia, tuyệt đối phải làm lớn. Hôm nào tôi nhất định dẫn tên nhóc thối kia đi xin lỗi Chu Mạt, đây là chuyện nhất định phải làm.”

“Tôi không quyết định được, tôi vẫn phải về nhà khuyên nhủ Chu Mạt trước, nhìn xem con bé có chịu hủy bản án không. Anh Phí, trước đó nói rõ a, tôi không chắc chắn trăm phần trăm, anh đừng vui mừng sớm quá.”

“Không sao, tôi tin anh.” Phí Đằng ngoài cười nhưng trong không cười, mấp máy môi.

Ông ở trong lòng chửi thầm: Lão hồ ly bày đặt giả khỉ!

Tám trăm triệu hồi môn, cộng thêm hai căn biệt thự núi Dương Minh, ít nhất hơn tỷ rồi, không gả con gái mới là đồ ngốc, ông sao lại nhìn không ra ý đồ kia của Chu Kỳ Dương.

Ông đây không phải không có cách nha, chỉ có thể khiến người ta nắm mũi dẫn đi, ai bảo ông nhờ vả người ta buông tha cho tên nhóc kia.

———————–

Đường Diệc Sâm ngắm nhìn Thủy Tâm Nhu ngủ say sưa bằng ánh mắt phức tạp.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô, anh không phải cố ý thô bạo, anh là quá tức giận, anh sợ cô sẽ thật sự rời bỏ anh.


Không đè nén được xúc động cùng dục vọng trong lòng, anh lại muốn lần nữa.

Ở cùng với cô, anh muốn cô chân thật cảm thụ sự hiện hữu của anh, như vậy anh mới cảm giác được cô sẽ không rời khỏi anh.

Đường Diệc Sâm nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Thủy Tâm Nhu, đôi mắt lóe ra cảm giác thất bại nặng nề.

“Bà xã, em muốn anh làm sao em mới bằng lòng tha thứ cho anh, em mới bằng lòng trở lại bên cạnh anh?”

Đường Diệc Sâm ngây ngốc nhìn Thủy Tâm Nhu ngủ say một hồi mới đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Anh mặc áo choàng tắm đi ra, cầm điện thoại lên gọi cho Đoạn Vô Ngân.

“Vô Ngân, có tra ra được gì bên Tịch Diệu Tư không?”

“Em đến Tần Viên cùng anh ấy xem lại camera giám sát hôm qua, tối hôm qua chỉ có một mình Đặng Hiển Dự tán gẫu vài câu với chị dâu và tên nhóc họ Phí thôi. Hai người bọn họ cùng nhau lấy ly rượu trên mâm, uống xong mới cảm thấy khó chịu.

Em ở chỗ Tịch tổng điều tra tên nhân viên đó, không có tài liệu, sếp bọn họ cũng không biết hắn ta. Đêm đó trong toilet có nhân viên bị té xỉu, quần áo bị đổi đi.

Nhìn chung toàn bộ tiệc cưới chỉ có Đặng Hiển Dự và tên nhân viên không rõ lai lịch kia, em hoài nghi người do ông ta dẫn vào, món đồ kia đoán chừng cũng là ông ta cho người bỏ vào.”

“Đặng Hiển Dự? Bà xã tôi và tên họ Phí hình như không có khúc mắc gì với ông ta, ý đồ của ông ta là gì? Nếu xảy ra chuyện không thể cứu vãn, ông ta được lợi…” Đôi mắt Đường Diệc Sâm không tự chủ chớp động u sóng.

“Anh Sâm, anh định làm gì? Muốn dạy dỗ Đặng Hiển Dự một chút không? Ông ta và chú hai anh đứng cùng phe, con người ông ta cũng rất âm u.”

“Tạm thời không cần, đừng đánh cỏ động rắn, tôi đi gặp ông ta trước.” Giống như nghĩ tới điều gì, con ngươi Đường Diệc Sâm bỗng hẹp lại.

Nếu thật là Đặng Hiển Dự dám khiêu chiến anh, nhất định trên tay ông có vốn liếng, ông thông minh hơn so với Đường Thiên Hào, chưa từng hành động thiếu suy nghĩ, mỗi một bước đi đều vừa khớp.

“Được, nghe theo anh vậy.”

“Vô Ngân, mua giúp tôi tuýp thuốc bôi giảm sưng, loại mát lạnh đó. Thuận tiện đem qua cho tôi một bộ quần áo nữ, gồm cả đồ lót.” Nói xong, Đường Diệc Sâm nói tên khách sạn và số phòng cho Đoạn Vô Ngân.

Ha ha… Đoạn Vô Ngân cười khẽ một tiếng, không sợ chết trêu chọc, “Ồ, anh thật hung ác nha, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, kiềm chế chút đi.”


“Đi, có tin tôi giết cậu không?” Đường Diệc Sâm tức giận hừ lạnh, giọng trầm thấp có chút giận dữ.

“Hì… tự mình làm còn sợ người nói hay sao? Phải dùng thuốc bôi có thể thấy tối qua kích tình như lửa rồi. Nhất định rất nhiều lần đúng không? Đường Diệc Sâm, nói thật, chúc anh may mắn, hy vọng lần này có thể gieo trồng thành công, anh liền có hậu duệ rồi.”

“Đoạn Vô Ngân, sao cậu nói nhiều vậy? Ngứa da à? Hay muốn đi Châu Phi cống hiến? Thức thời thì ngậm miệng lại, nhanh giúp tôi đưa đồ qua đây.” Đường Diệc Sâm gầm nhẹ, anh thật muốn đánh người.

“Được được, sợ anh rồi, em lập tức đi mua, không chọc anh nữa.”

Đường Diệc Sâm cúp điện thoại, anh vẫn như cũ ngây ngốc ngắm nhìn Thủy Tâm Nhu, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.

Ánh mắt anh cực kỳ dịu dàng, giống như nhìn vật gì đó quý trọng, thỉnh thoảng anh lại cúi đầu hôn cô.

Nếu cô có thể cả đời an tĩnh bên anh như vậy thì tốt biết bao, anh không cầu gì khác rồi!

Nhẹ nhàng chớp mắt, Đường Diệc Sâm cũng chui vào trong chăn, ôm Thủy Tâm Nhu thật chặt vào lòng.

———————-

Thủy Tâm Nhu cũng không biết bản thân ngủ bao lâu, cô hốt hoảng tỉnh lại, mí mắt nặng trịch không mở ra nổi.

Cô khẽ động đậy, nháy mắt xương cốt cao thấp toàn thân giống như bị rã ra lắp lại, đau buốc kia là kết quả của việc túng dục quá độ.

Không chỉ bị Đường Diệc Sâm giày vò cả đêm, sau khi cãi nhau vài câu với anh lại bị anh mạnh mẽ giày vò thêm hai lần.

Hiện tại, cô cảm thấy bị anh rút sạch sức lực và tinh thần, cô chính là ngay cả xoay người cũng lười.

Chỗ đó cảm nhận được ngón tay êm ái bôi trét, dù có chút đau nhưng lại mát lạnh. Nháy mắt Thủy Tâm Nhu lập tức giật mình dậy.

Liếc mắt nhìn thấy Đường Diệc Sâm cúi xuống chỗ này, Thủy Tâm Nhu tức hổn hển, dùng sức lực toàn thân đá anh.

Giống như bị anh nhìn thấu, Thủy Tâm Nhu không đạp được anh, cặp đùi đẹp lại bị anh cầm lấy, anh vẫn rất cẩn thận thoa thuốc giúp cô.

“Em tỉnh rồi, đói bụng chưa? Anh đã gọi đồ ăn, chờ chút nữa sẽ đưa tới. Bôi thêm mấy lần thuốc nữa là không đau, xin lỗi, tối qua anh mất khống chế, về sau sẽ không như thế nữa.”

Bôi thuốc cho Thủy Tâm Nhu xong, Đường Diệc Sâm mới buông cặp đùi cô xuống, ngước mắt đau lòng nhìn cô.

Ánh mắt cô u oán, anh nhìn ra được nỗi hận không tan trong đôi mắt cô, đây tuyệt đối là vết thương trí mạng Đường Diệc Sâm, ngực anh giống như bị người cắm một dao, đau đến khó nói thành lời.

“Đường Diệc Sâm, tôi không cần anh giả tình giả ý, anh cút cho tôi, đừng đụng vào tôi.” Trên người có chỗ nào không đau, cô cầu xin anh, anh vẫn tự ý cướp đoạt, cô khóc, anh không nghe thấy sao?

Bôi thuốc cho cô không phải vì anh sao.

Cô sẽ không cảm kích anh, ánh mắt Thủy Tâm Nhu vừa u oán vừa khinh thường anh.

Cô hờ hững trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, nếu như cô còn sức khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh, không giống bây giờ chỉ có thể trừng mắt nhìn anh mà thôi.

Đường Diệc Sâm cười giễu một cái, nháy mắt trong lòng tràn đầy đau xót nhức nhối.

Thật sự là tự anh đa tình sao?

Đường Diệc Sâm muốn sờ mặt cô, Thủy Tâm Nhu lại tránh đi.

Biểu cảm cười khổ của Đường Diệc Sâm nháy mắt cứng đờ, ngay cả tay anh cũng không rút trở về, vẫn giơ trong không trung.

Anh chân thành nhìn Thủy Tâm Nhu, hỏi: “Thủy Tâm Nhu, anh cứ như vậy chọc em chán ghét sao? Em ước gì anh biến khỏi tầm mắt em ư? Chúng ta thật sự không thể quay về sao? Em kiên trì muốn ở riêng?”

Thủy Tâm Nhu ngơ ngác một hồi, cô không sợ đối diện Đường Diệc Sâm, thần sắc kinh định của cô trở nên do dự bởi hàng mày nhíu chặt của anh.

Do dự một chút, cô hét lớn: “Đúng vậy, tôi muốn anh lập tức cút đi, đừng quấn lấy tôi. Đường Diệc Sâm, anh rất phiền, tôi không phải không phải anh thì không thể, anh đừng lấy ý nguyện của anh đi cưỡng ép tôi trả lời. Tôi mệt rồi, tôi muốn cuộc sống mới.”

Đường Diệc Sâm mím chặt cánh môi, chậm rãi lắc đầu.

“Anh hiểu rồi!” Nói xong, anh đi thay quần áo.

Sau đó, cửa phòng nặng nề đóng lại, anh rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.