Đường Diệc Sâm muốn áp người lên Thủy Tâm Nhu lại bị cô dùng tay chống lên ngực, không cho phép anh ép xuống.
Vừa nhìn ánh mắt kia của anh cô liền biết không có chuyện tốt.
Nháy mắt, cô nhíu mày, ánh mắt lưng tròng, đáng thương nhìn Đường Diệc Sâm, “Em không được, đau…”
Tiếng đau kéo dài này khiến đáy lòng Đường Diệc Sâm thêm vài phần yêu thích, anh làm sao có thể nhẫn tâm giày vò cô nha.
Nhưng mà bị cô quyến rũ như vậy, anh thèm rồi!
Đường Diệc Sâm khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu cũng híp lại, anh không mạnh mẽ ép xuống, môi mỏng gợi cảm chỉ nhẹ nhàng mổ hôn đôi môi Thủy Tâm Nhu vài lần.
“Ngâm nước sẽ thoải mái một chút, ông xã gọi đồ ăn cho em, có được hay không?”
Ánh mắt gian xảo lấp lóe, Thủy Tâm Nhu hít mũi gật đầu một cái.
Đường Diệc Sâm ôm cô, đợi cho dục vọng dịu xuống, anh mới đứng dậy.
Giày còn không mang, Thủy Tâm Nhu thình lình đá một cái, đạp Đường Diệc Sâm ngã trên sàn.
“Khốn kiếp, xem em làm thế nào giết anh.” Thủy Tâm Nhu vừa nói vừa kéo cao mền che ngực, vừa cầm gối đầu ném tới Đường Diệc Sâm.
Cô không thèm để ý đồ vật ở tủ đầu giường là món gì, chỉ cần có thể nện người, cô đều cầm lên ném về phía Đường Diệc Sâm.
“Chị đây cảnh cáo anh đừng đụng vào, là chính anh không thức thời, không thể trách chị đây.” Nhướng mày, khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Tâm Nhu tràn đầy tức giận, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn rít ra từ kẽ răng, đôi mắt đẹp tóe lửa nhìn về phía Đường Diệc Sâm.
“Thủy Tâm Nhu…” Đường Diệc Sâm nắm chặt hai tay, gân xanh trên trán nổi lên, cơ thịt khóe mắt run dữ dội.
Toàn thân anh căng cứng, trở nên cứng nhắc, lộ ra sương lạnh ngàn năm.
Cô chọc anh bực rồi, khuôn mặt tuấn tú không còn nữa, chỉ còn đám mây đen âm u dọa người, nếu Thủy Tâm Nhu đủ thông minh nên có chừng mực.
“Đường Diệc Sâm, đáng đời anh!”
Đường Diệc Sâm nhíu chặt hai hàng lông mày lại, Thủy Tâm Nhu thấy rõ hai ngọn lửa nhảy nhót trong mắt anh, trong lòng mặc dù có chút run sợ không hiểu nhưng cơn tức khiến cô bỏ qua không quan tâm.
Nếu anh không tự giác cút đi, cô sẽ tiếp tục nổi bão.
“Thủy Tâm Nhu, có phải anh thương em quá rồi không?” Hai đầu lông mày âm u, Đường Diệc Sâm nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu, vừa tránh đồ cô ném tới vừa đi về phía cô.
“Ai muốn anh thương, em ước gì anh đừng đến dây dưa em, em căn bản không muốn nhìn thấy Đường Diệc Sâm anh. Là anh nói cho em tự do, anh đổi ý, anh cũng chỉ tùy tiện dỗ dành em mà thôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm đen thui, anh mím chặt môi, bi thương lắc đầu.
Mặc kệ anh vô sỉ thế nào, anh chỉ muốn yêu cô mà thôi, vậy mà lại thành gánh nặng của cô.
Phụ nữ khắp Hong Kong đều muốn bò lên giường Đường Diệc Sâm anh, mà anh liền không phải cô không thể, nhưng cô không thèm.
Ánh mắt Đường Diệc Sâm âm u, anh chậm rãi tới gần, Thủy Tâm Nhu sờ tay về phía tủ đầu giường, không còn gì cả.
Cô ngoái nhìn, đồ có thể ném đều đã ném, lại nói phòng này của bọn họ có bao nhiêu bừa bộn.
“Đường Diệc Sâm, anh đừng tới đây, em sẽ la lên, em sẽ hận anh. Chờ chút nữa ra ngoài em sẽ lập tức hướng tòa án xin lệnh cấm, em muốn cấm anh tới gần em. Chúng ta ở riêng rồi, nước giếng không phạm nước sông, cứ thế đi.”
Ánh mắt Đường Diệc Sâm thật đáng sợ, lạnh buốt, anh tới gần cô, giống như muốn giết chết cô.
Thủy Tâm Nhu nhất thời hoảng sợ, một chút sợ hãi dâng lên trong lòng.
Cầm chặt mền che trước ngực, cô lui từng bước về sau.
Cô còn chưa nhảy xuống giường, Đường Diệc Sâm đã dùng lực kéo cô qua, đè ép trên giường.
“Thủy Tâm Nhu, em còn có tinh thần, hơn nữa sức lực cũng không nhỏ, anh thấy sau khi anh giày vò em tối qua em vẫn rất tốt, không chút mệt mỏi nha. Được lắm, em muốn xin lệnh cấm phải không? Chờ em xuống được giường hãy đi.”
Nói xong, Đường Diệc Sâm như báo săn kiếm ăn, chiếm lấy cánh môi Thủy Tâm Nhu.
“Ưm ưm ưm…” Mấy câu chửi Đường Diệc Sâm của Thủy Tâm Nhu bị ngăn lại, cô né tránh lại bị anh giữ chặt đầu, hoàn toàn không cho cô cơ hội trốn tránh.
Nụ hôn của anh mang tính công kích và xâm lược, Thủy Tâm Nhu không thuận theo, lúc chống cự và giãy dụa, cô hung hăng cắn môi Đường Diệc Sâm.
Anh tức giận cắn lại cô, cũng nhân lúc cô mở miệng thở dốc, cái lưỡi nhanh chóng vọt vào trêu đùa, tham lam cuốn lấy mật ngọt của cô.
Nụ hôn của anh tuyệt đối không dịu dàng, mắt khẽ híp rất khủng bố, bên trong tràn đầy sự cuồng loạn thô bạo, tâm tình hoàn toàn biểu lộ trên động tác của anh.
Tốt lắm, cô vậy mà nói muốn hướng tòa án xin lệnh cấm, ngăn anh tới gần cô.
Anh rất tỉnh táo, nhưng làm cách nào cũng không thể dẹp được lửa giận trong lòng.
Thủy Tâm Nhu không thoát được Đường Diệc Sâm, cô vung nắm tay đánh loạn xạ, nhưng cũng bị anh kiềm chế, ép ở hai bên trên đầu cô.
Cô cho là mình sắp ngạt thở rồi, môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm dời lên, chuyển trận địa.
Đến chỗ nào, ấn ký màu hồng bao trùm chỗ sự nhiệt tình tối qua.
“Đường Diệc Sâm, anh cút ngay cho em.. Anh không thể, chúng ta ở riêng rồi…” Thủy Tâm Nhu sắp khóc, hốc mắt lặng yên bị nước mắt bao kín.
Cô mở miệng ngăn cản cũng không khiến anh dừng lại, anh vẫn như cũ tự làm theo ý mình.
Anh thô bạo khiến cô đau, cô cảm nhận được sự giận dữ của anh.
“Anh quản em có ở riêng hay không, anh chỉ biết chúng ta chưa ly hôn, anh không ký giấy tờ gì, em vẫn như cũ phải thực hiện nghĩa vụ.”
“Khốn kiếp, Đường Diệc Sâm, em hận anh!”
Ánh mắt u ám nhìn Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm đứng im mấy giây, “Vậy thì hận đi, anh muốn em vĩnh viễn nhớ được anh!”
Tiếng gầm nhẹ kèm theo đau lòng, Đường Diệc Sâm mạnh mẽ đi vào.
Không dừng lại, không do dự, anh cuồng dã cướp đoạt…
—————–
Buổi sáng, Chu Kỳ Dương liền nhận được điện thoại của Phí Đằng, muốn mời ông uống trà.
Không cần phải nói, tối qua lúc Chu Đào đưa Chu Mạt về nhà, ông đã rõ chuyện gì xảy ra rồi.
Tiện nghi của con gái đều bị con rể tương lai chiếm, chuyện này quả thật là chuyện lớn, ông nhất định phải đi gặp thông gia tương lai một chuyến, nghe thử ông tính thế nào.
Hai người đàn ông tuổi tác gần bằng nhau ngồi trong phòng VIP, không ai mở miệng trước, nhất thời bầu không khí có vẻ căng thẳng.
Đến nay, người nhà họ Phí bọn họ còn chưa gặp Phí Lạc, luật sư Dạ suốt đêm cũng bị chặn ngoài cửa.
Phí Đằng còn bí mật tìm hiểu được, đứng đầu tổ trọng án là cháu gái Chu Kỳ Dương, xem ra vụ án này có chút khó giải quyết.
Cuối cùng là Phí Đằng phá vỡ cục diện bế tắc trước, ông xin lỗi, nhận sai với Chu Kỳ Dương.
“Anh thông gia, anh đã nghe nói chuyện xảy ra giữa hai đứa nhỏ tối qua rồi chứ? Là tôi không biết dạy con, mong anh thông cảm nhiều hơn. Việc này Phí Lạc nhà chúng tôi sẽ phụ trách tới cùng, khẳng định Chu Mạt là mợ nhỏ nhà họ Phí, cuộc hôn nhân này chúng tôi nhất định sẽ cử hành long trọng. Người trẻ tuổi nhất thời tình ý hứng khởi, đó là chuyện khó tránh, làm ra chuyện hoang đường hẳn nên cho cơ hội, cũng mong cha vợ anh đây rộng lòng tha thứ.”
Chu Kỳ Dương nghiêm mặt, ông chỉ khẽ hí mắt, không để lộ chút thái độ hay biểu cảm gì, nhưng giọng điệu mang chút giận dữ.
“Anh Phí, lời này của anh có ý bao che nha. Tôi chỉ có một đứa con gái, tôi coi như cục thịt trong lòng, dù có hôn ước nhưng cũng không thể tùy tiện làm ẩu. Trinh tiết đối với con gái là chuyện lớn, một lời xin lỗi sao xong việc được. Thông cảm ư, tôi không dám nhận.”
“Anh Chu, anh đừng quên, đây không phải lần đầu tiên bọn nó ở cùng nhau, anh còn nhớ rõ đoạn clip ngày đính hôn chứ? Lúc ấy cũng có nhiều người trông thấy, hình ảnh táo bạo kia hôm sau đã lên trang đầu, gây xôn xao, chỉ sợ hình tượng bọn nó ân ái sớm đã khiến người ghi nhớ rồi.
Cưỡng gian, chuyện này khó mà nói, ai biết Chu Mạt có tự nguyện hay không, con bé có lẽ nhất thời tức giận vu cáo Phí Lạc cũng không chừng. Vợ chồng cãi nhau, đùa giỡn chút cũng rất bình thường, nếu làm lớn chuyện, hai nhà chúng ta đều không được lợi gì. Việc này nếu truyền đi, anh cảm thấy anh còn tìm được thông gia tốt hơn nhà họ Phí sao?”
Phí Đằng phân tích qua lợi và hại, Chu Kỳ Dương không vui mím môi.
Cái này còn phải nói sao, nếu truyền đi, còn ai dám lấy con gái ông?
Việc này là thật, không chỉ một lần đâu.
Năm trước, ông cũng cho người theo dõi Chu Mạt, người ta trở lại báo cáo, nói cô chủ thoải mái đi ra khỏi phòng khách sạn của tên nhóc họ Phí kia.
Ngủ lại một buổi tối, ai biết cô có chịu thiệt thòi gì không?
Cửa hôn sự này ông vốn tán thành, trông mong bọn họ mau chóng kết hôn, chỉ là dù sao cũng phải tìm được bậc thang đi xuống.
“Nói không chừng hai người bọn nó đều có tình ý với nhau, chúng ta làm cha, có phải nên tác hợp cho bọn nhỏ không? Cũng không thể để tụi nó tiếp tục như vậy. Anh Chu, anh yên tâm, Chu Mạt gả tới nhà họ Phí chúng tôi nhất định sẽ không bị bạc đãi, tôi dám cam đoan với anh, tên nhóc kia tuyệt đối không hai lòng, nó sẽ một lòng đối tốt với Chu Mạt.”
“..”
“Tôi chỉ có một đứa con trai, trăm năm về sau, Thương mại điện tử Hoàn Vũ nhất định là của nó, mọi thứ của nhà họ Phí đều là của nó, nó còn có anh rể là Cung Trạch Hách quan tâm. Tám trăm triệu sính lễ có đủ hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]