Chương trước
Chương sau
Phí Lạc chưa cài dây an toàn đã nhanh chóng lái xe rời đi.

Anh đang rất gấp, không nói tiếng nào, mồ hôi chảy đầy trên trán, con ngươi sâu thẳm khiến người đọc không ra tâm tình anh.

Hô hấp của anh hỗn loạn, thỉnh thoảng thở gấp.

Anh đè nén muốn chết rồi đây, đáy lòng có một loại xúc động muốn anh ngay lập tức ở trong xe làm Chu Mạt, nhưng trên tiệc cưới nhiều người như vậy, anh lại đáng chết nổi nóng không muốn để cho người khác biết anh và cô có loại quan hệ đó.

“Khốn kiếp, anh không nghe thấy à? Tôi bảo anh thả tôi ra, tôi muốn xuống xe, anh lập tức lập tức dừng xe lại cho tôi. Đồ thần kinh, đêm nay anh uống nhầm thuốc à? Muốn chết cũng đừng kéo tôi theo, tôi còn muốn sống nha.”


Sắc mặt Chu Mạt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, xem ra rất dữ, đôi mắt đẹp lóe ra ngọn lửa sáng rực hung tợn trừng mắt nhìn Phí Lạc vẫn chăm chăm lái xe.

Cô còn chưa cài dây an toàn, tên khốn này lại lái xe nhanh như vậy, giống như muốn đi đầu thai.

Cánh tay mới vừa rồi bị anh nắm qua đến nay vẫn còn đau, Chu Mạt nhìn một chút, đã đỏ ửng rồi, giống như bị dùng sức bóp, còn có dấu móng tay rõ ràng.

Khốn kiếp, cô quen thân với anh lắm sao?

Dám khi dễ chị đây như vậy, chị cũng không phải dễ khi dễ, hừ!

Chu Mạt không vui hừ lạnh một tiếng, lửa giận cũng dần dần kéo lên, cô căn bản không cần nói lời khách khí với anh, bởi vì chuyện đó không thay đổi được gì.

Khóe miệng không tự chủ giật giật, gân xanh trên trán cũng nổi lên, Chu Mạt giơ túi xách lên đánh tới tấp về phía Phí Lạc đang lái xe.

Cô mới mặc kệ hậu quả, cô đã sớm nhìn không vừa mắt tên khốn này rồi, cô tức giận tới mức muốn đánh anh, “Tôi nói lại lần nữa, lập tức lập tức dừng xe cho tôi.”


Không chỉ dùng túi xách nện, Chu Mạt còn kích động cởi đôi giày cao gót 10 tấc hung hăng đánh Phí Lạc.

“Tôi không nổi bão anh coi tôi là mèo bệnh à, đúng không? Vậy thì thử một chút xem ai lợi hại!”

“Đồ bà điên, cô ngồi đàng hoàng cho tôi.” Phí Lạc cũng nổi giận rồi, anh nhưng cho tới bây giờ chưa từng bị phụ nữ đánh như thế, ngay cả chị anh cũng không hung dữ như vậy.

Tố chất người phụ nữ này thật đáng sợ!

Tuyệt đối không sánh được nữ vương trong lòng anh, Thủy Tâm Nhu, cô là độc nhất vô nhị, Chu Mạt thúc ngựa cũng đuổi không kịp, càng không cùng cấp độ.

Nếu như không phải anh đang hết sức khó chịu, anh khẳng định nhìn cũng không nhìn cô một cái, kéo cô lên xe anh cũng tuyệt đối là một quyết định sai lầm.

Đôi mắt sâu thẳm của Phí Lạc cũng phun lửa rồi, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn rít ra từ kẽ răng, lông mày nhíu lại, anh hung dữ trừng mắt hét lên với Chu Mạt.

“Rõ ràng là anh sai, anh còn rống tôi. Tôi với anh không quen, dựa vào cái gì anh không nói một tiếng liền kéo tôi lên xe, chị đây mới không thèm ngồi xe anh, càng không muốn ở cùng anh, cho dù là một giây cũng không muốn, tên khốn trời đánh!


Hành vi của anh vô sỉ như vậy chẳng lẽ muốn tôi làm người câm điếc không thể lên tiếng? Cũng không thể phản kháng? Hừ… đạo lý kia là ai quy định, anh tạo ra sao? Khốn kiếp chính là khốn kiếp, cho dù mặc âu phục mang giày da thì cũng không đổi được bản tính khốn kiếp. Ai mà thèm anh chứ, toàn bộ Hong Kong cũng không phải chỉ có mình anh là đàn ông độc thân, tôi cũng chả mong ước được gả cho anh.”

Phí Lạc vừa nắm chặt tay lái vừa giơ một tay lên ngăn hành động dã man của Chu Mạt. Nhất thời, xe ở trên đường lượn qua lượn lại, may mà trên đường đêm không có xe chạy tới, nếu không vô cùng nguy hiểm.

Tiệc cưới còn lâu mới kết thúc.

Hai người ẩu đả một lúc, mái tóc xoăn của Chu Mạt không biết lúc nào bị bung ra, một hương thơm mát lạnh tỏa ra, thu hút giác quan của Phí Lạc.

Vốn dĩ toàn thân anh khô nóng khó nhịn, lại thêm mùi hương này, ánh mắt anh càng thâm trầm, dục vọng trong lòng cũng dồn dập.

“Chu Mạt, tôi cảnh cáo cô lần nữa, cô ngoan ngoãn ngồi cho đàng hoàng, nếu không….” Một đôi mắt lửa đốt hướng về Chu Mạt, đáy mắt còn toát lên dục vọng cuồn cuộn.

“Bằng không anh đi chết đi!” Chu Mạt không hề nghĩ ngợi mà chửi, chỉ lo đánh Phí Lạc, cũng không để ý đến sự khác thường của anh, càng không ý thức được nguy hiểm lúc cô bị nhét vào trong xe đã lặng yên tồn tại rồi.

Thật sự là người phụ nữ không thể nói lý!

Phí Lạc mím môi, đoạt lấy giày cao gót của cô ném ra ngoài xe.

“Khốn kiếp, tôi đánh chết anh.”

Chu Mạt đột nhiên hung hăng cắn tay Phí Lạc.

Tay của cô vừa chạm vào da thịt nóng rực của anh, thật mẹ nó thoải mái muốn chết.

Loại cảm giác này cũng khiến tâm anh ngứa ngáy, chỗ đó của anh thật đau, anh thật khống muốn nhịn nữa.

“Chu Mạt, đây là cô tự tìm!” Phí Lạc nhất thời dùng sức hất Chu Mạt, cô mất trọng tâm ngã đụng đầu vào thành xe.

“A.. ui..” Chu Mạt bị đụng đau che đầu, vùng vẫy một hồi mới ngồi dậy.

Lần này cô mới chú ý tới xe Phí Lạc không chạy trên đại lộ mà là một con đường nhỏ tĩnh lặng, chung quanh không có đèn đường, một ngọn đèn nhỏ cũng không có, chỉ có đèn rọi từ chiếc xe Ferrari màu bạc.


“Khốn kiếp, anh muốn đưa tôi đi đâu? Anh muốn làm gì? Anh muốn giết tôi, sau đó ném xác nơi hoang dã?” Đôi mắt Chu Mạt đột nhiên lướt qua một tia khủng hoảng, khóe miệng mím chặt.

Theo phản xạ cô nhích tới hướng cửa xe, tay tìm tới tay cầm, mở vài lần, không thể mở cửa, hẳn là anh đã khóa rồi.

Bởi vì cô thấy ánh mắt anh rất đáng sợ, cô bị Phí Lạc nhìn chằm chằm tới mức da đầu tê dại.

Phí Lạc ngừng xe, nhìn Chu Mạt chằm chằm.

Bởi vì vừa rồi mới ẩu đả với anh, tóc cô xõa ra rồi, thêm vài phần gợi cảm của phụ nữ, lễ phục màu trắng cô mặc cũng có chút lộn xộn, chỗ không nên lộ đã lộ rồi, cô còn không biết sao?

Cổ áo lễ phục trượt xuống ngực, anh trông thấy hết hai ngọn đồi trắng noãn kia…

Giết cô? Ném xác?

Sức tưởng tượng của người phụ nữ này thật đúng là phong phú, thật không biết tốt xấu, anh căn bản cũng không thèm động thủ với cô.

Mở cửa không được cô cũng phải nghĩ biện pháp chạy trốn, đôi mắt giảo hoạt chợt lóe, thấy Phí Lạc híp mắt nhìn cô, cô đưa tay sờ khóa cửa ở bên cạnh.

Thoáng chốc tay cô bị anh nắm lại, cô còn bị anh nhấc lên, eo thon cũng bị anh kiềm chế, “Người phụ nữ đáng chết, cô đây là đang quyến rũ tôi sao? Đầu tiên là vừa đánh vừa mắng tôi, hiện tại lại cố ý khoe ra cho tôi xem, ngoài miệng nói không muốn, lại làm chuyện ngược lại, lạt mềm buộc chặt à?”

“Ai muốn quyến rũ anh hả? Tự đại cuồng, không biết ngại! Anh thả tôi ra, tôi hiện tại muốn đi, không cần anh đưa tôi về, tôi cũng không nổi giận với anh nữa.” Chu Mạt giãy dụa muốn rút tay về, không nghĩ tới Phí Lạc lại dùng lực siết chặt.

Đau đến cô nhíu mày, cô thình lình vung tay tát lên khuôn mặt tuấn tú thâm trầm của anh.

Không đánh được anh, một tay khác bị anh giữ chặt rồi.

“Phí Lạc, anh khốn kiếp!”

Kèm theo tiếng hét giận dữ, Chu Mạt không chỉ không thoát được Phí Lạc mà còn bị anh vứt lên ghế lái phụ. Anh lấn người tới, hai tay giữ chặt đôi bàn tay nhỏ kia của cô.

Chỗ ghế ngồi được anh hạ xuống rồi, áo vest cũng bị vứt sang một bên, anh lúc này nằm sấp đè trên người cô, tư thế thân mật này khiến Chu Mạt hoảng hốt.

“Tôi tôi tôi.. tôi xin lỗi, tôi xin lỗi anh, anh anh anh… anh thả tôi ra đi.” Hai cánh môi không tự chủ run rẩy.

“Không thể nào, ai bảo cô quyến rũ tôi rồi. Dám nổi giận với tôi thì có gan gánh chịu hậu quả, tôi không phải dễ trêu.”

Phí Lạc nói xong dùng miệng kéo áo ngực xuống.

Chỉ cần anh chạm vào Chu Mạt, cảm giác tiêu hồn đáng chết ùa đến, yêu thích không buông tay, anh cũng không kịp nghĩ tới hành vi dị thường của mình, anh muốn thế nào thì làm thế đó, hoàn toàn không cân nhắc hậu quả.

Anh chỉ biết hiện tại anh cực kỳ khát vọng cô, anh chỉ muốn…

Anh vội vàng muốn giải tỏa dục vọng.

“Anh dám đụng đến tôi, tôi dám kiện anh tội cưỡng ép.”

Chu Mạt uy hiếp cũng không khiến Phí Lạc ngừng lại, anh vẫn như cũ làm theo ý mình điên cuồng cướp đoạt.

Rất ngọt, trên người cô thật mát lạnh, Phí Lạc tham lam áp sát vào người cô.

Anh kiên quyết xé nát mọi chướng ngại, không chút lưu tình vội vàng cướp đoạt.

Hành động này xem như là chuyện điên cuồng nhất mà anh làm trong ba mươi năm, lý trí của anh hoàn toàn mất khống chế rồi.

“Phí Lạc, không cho anh chạm vào tôi, anh dám anh liền chết chắc rồi.. A… ưm… khốn kiếp…”

Nháy mắt đau đớn xuyên qua toàn thân cô, sâu đến mức khiến tay chân cô kinh hãi.

Cảm giác cùng nhục nhã hổ thẹn này chỉ sợ khiến cô cả đời khó quên!

Khóe mắt Chu Mạt chảy nước, toàn thân cứng đờ, móng tay cắm chặt vào vai và lưng Phí Lạc.

Cô có thể cảm nhận thú tính của anh kêu gào, cô không ngừng hít sâu, bị buộc phải tiếp nhận anh.

Phí Lạc thở hổn hển, mặc dù cảm giác này rất tuyệt diệu nhưng lúc liếc thấy nước mắt Chu Mạt, anh theo bản năng dừng lại một chút, chờ cô thích ứng.

Cô u oán nhìn anh chằm chằm, nước mắt làm mờ tầm nhìn, cô hiện tại hận không thể bóp chết anh.

Anh không hôn cô, bọn họ chính là ngay cả một chút xíu tình cảm tốt đẹp cũng không có, lại muốn làm chuyện thân mật nhất, ai lại nguyện ý?

Chu Mạt bỗng dưng hung hăng cắn bả vai Phí Lạc.

Rất đau, rất kích thích, đáng chết, anh để cô thích ứng vậy mà cô lại đối với anh như vậy.

Ánh mắt cuồng rực dục vọng càng thêm tức giận khiến anh tiếp tục làm càn, giống ác ma trong đêm!

Vốn anh đã mất khống chế rồi, thấy cô khóc, anh nổi lên chút lòng thương tiếc, không nghĩ tới cô lại không thức thời dám cắn anh.

Phí Lạc không hề nhịn nữa, anh giữ chặt cô, công thành chiếm đất…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.