“Vậy thì đáng tiếc quá rồi!” Tịch Diệu Tư giang tay ra, tiếc nuối mím môi gật đầu một cái.
“Sự kiện đạo nhái kia tôi có nghe qua, tôi tin cô là một nhà thiết kế trang sức tài giỏi, nói thực ra, tôi rất ủng hộ cô. Cô không thiết kế nữa tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người thất vọng. Nếu như có thể, không ngại cân nhắc lại.”
“Ha ha…. cảm ơn Tịch tổng khích lệ. Tôi đã quyết định rồi, tạm thời cũng sẽ không thiết kế trang sức nữa, chuyện ngày mai hôm nay không thể nào biết, đúng không!” Chua xót dần lan tràn, đáy lòng Thủy Tâm Nhu cũng dâng lên một sự chua chát.
“Bất kể thế nào, tôi và Tử Kha đều sẽ chúc phúc cho cô. Cảm ơn cô Thủy, tôi rất hài lòng với tác phẩm của cô, lúc đầu tìm cô thiết kế quả là quyết định đúng đắn.”
“Tịch tổng, không cần khách khí, Vạn Huy còn có rất nhiều nhà thiết kế xuất sắc, về sau có cần anh có thể tìm bọn họ.”
Tịch Diệu Tư gật đầu một cái, anh nhận lấy nhẫn kim cương, sau đó rời khỏi trụ sở chính Vạn Huy.
Đến lúc thật sự phải dứt bỏ lại khiến lòng người khó chịu như thế!
Thủy Tâm Nhu đảo mắt một vòng, cô quên đi mọi thứ, cầm túi xách lên dứt khoát xoay người đi.
Giờ phút này, cô thật sự chính thức rời khỏi giới trang sức, có lẽ về sau, cô thật không đụng tới trang sức nữa!
Mọi thứ cũng sẽ thành quá khứ, cô sẽ viết lên cuộc đời mới!
——————-
Thủy Tâm Nhu lang thang không mục đích, lần đầu tiên cô có thể nhàn rỗi như vậy, có thể từ từ dạo qua khu trung tâm thành phố sầm uất.
Nơi này rất náo nhiệt, người tới lui vội vàng vô cùng nhiều.
Aiz… Trước kia trong mắt và trong lòng cô chỉ có thiết kế, cho dù về nước rồi, cùng Đường Diệc Sâm ở bên nhau, cô thật không để ý tới đường phố náo nhiệt phồn thịnh này.
Có lẽ cô bỏ lỡ thật nhiều!
Nhịp sống ở Hong Kong rất nhanh, hơn nữa, người ở đây cũng tương đối thực tế!
Nhẹ chớp hàng mi, sau đó chậm rãi ngước lên, Thủy Tâm Nhu giật mình đứng tại chỗ sững sờ. Cô không đi theo số đông người cùng nhau băng qua đường.
Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử lớn cách đó không xa, quảng cáo của một tiệm áo cưới nào đó.
Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra gọi điện.
“Khả Tâm, có rảnh không? Chị mời em ăn cơm.”
Đường Khả Tâm im lặng một chút, trả lời: “Em có thể dẫn thêm một người không? Vừa khéo em có hẹn cô ấy ăn cơm, chị dâu hình như cũng quen cô ấy đó.”
“Đừng gọi chị là chị dâu, có thể gọi chị là Tâm Nhu, hoặc chị Thủy cũng được. Chị và anh cả em ở riêng rồi, chỉ cần em không dẫn theo anh ấy là được.”
Thủy Tâm Nhu nói rất nhẹ, đầu kia điện thoại Đường Khả Tâm khẽ ngẩn người.
“Đột nhiên như vậy à, chị nói thật? Không cân nhắc lại?” Đường Khả Tâm không tự chủ mở to hai mắt, cô bị chấn động đến nhất thời còn chưa rõ đầu đuôi.
Cô không nghe anh cả nhắc qua việc này, nếu để mẹ biết, vậy bà hẳn là đau lòng cho anh cả.
“Chị rất rõ ràng mình đang làm gì, chị không phải đứa trẻ, chị biết nên hay không nên làm gì. Chúng ta gặp mặt nói đi, nhớ kỹ, đừng dẫn anh em tới. Chị ở khu trung tâm, chúng ta đi ăn thịt nướng đi.”
“Ờ.. được, chờ em chút.”
Cúp điện thoại, Thủy Tâm Nhu đi tới một nhà hàng Hàn Quốc gần đó, cô chọn vị trí gần cửa sổ.
Không bao lâu, Đường Khả Tâm và Chu Mạt đã tới rồi.
“Chu Mạt? Em quay lại rồi! Thật vui khi gặp lại em, chúc mừng năm mới mọi người nha.” Đầu tiên là kinh ngạc, đôi mắt đẹp của Thủy Tâm Nhu lóe sáng, khuôn mặt xinh đẹp cũng nhiễm ý cười.
“Ha ha ha… em cũng rất vui khi gặp chị, tết đến nha, em về nhà đoàn tụ.” Nếu Chu Mạt biết sau khi cô trở về sẽ xảy ra chuyện hoang đường lớn như vậy, cô khẳng định không trở về dù là tới giao thừa.
Khốn kiếp, lần sau tuyệt đối đừng để cô trông thấy, gặp một lần giẫm chết anh một lần.
Đường Khả Tâm liếc mắt nhìn Thủy Tâm Nhu và Chu Mạt, cười nói, “Có vẻ như hai người rất quen a, vậy em không giới thiệu nữa, đều là người một nhà. Em vốn muốn gọi Ảnh Vũ nhưng chị ấy đang bận quay phim, hôm qua trở lại làm việc rồi.”
Ba người phụ nữ gặp nhau, bầu không khí rất vui vẻ, Thủy Tâm Nhu cũng cười từ tận đáy lòng, đôi mắt thông minh cũng dần có sức sống.
“Hai em mai có rảnh không? Theo giúp chị mua xe được không?”
“Không phải chị có chiếc McLaren P1 sao?”
“Đó là của anh em, lúc đi chị không muốn dùng, chị muốn tự mua xe, không cần xa hoa như vậy, có thể chạy là được. Kế tiếp, xem thử có cái gì thích hợp thì làm, chị chuẩn bị lập nghiệp một phen.”
Chu Mạt khẽ nhíu mày, “Em không làm gì đã lâu rồi, có chuyện làm không ngại cho em một suất.”
Cô ở nhà cả ngày bị ông ba thuyết phục xuất giá, nghe đến phiền chết rồi. Cô thật muốn đi làm, tránh ở nhà làm ầm ĩ.
“Chị dâu.. hì hì, chị Thủy, chị chuẩn bị làm đại sự gì vậy? Chị mời em ăn cơm chẳng lẽ là có chuyện thương lượng?” Đường Khả Tâm rửa tai lắng nghe. Cô nhìn Thủy Tâm Nhu, cười lưu manh.
“Em nói chị á, không muốn dùng chiếc McLaren P1 đúng là đần chết, chiếc xe hơn mười triệu mà, cứ lái đi.”
“Em cũng không phải không biết anh em vô sỉ thế nào, lần trước chị quẹt của anh ấy mười triệu, lúc về anh ấy giở trò lưu manh một hồi. Chị cảm thấy chị không chiếm được tiện nghi của anh ấy, trái lại tiện nghi của mình còn bị chiếm quang minh chính đại. Chị không đi xe của anh ấy, tránh anh ấy lấy cớ quấn lấy chị.
Ha ha ha… Chị tìm em ra ngoài là có chút việc muốn nói. Thời gian trước chị đi du lịch, đột nhiên nghĩ thoáng rồi, hơn nữa vừa rồi đi dạo một vòng ở khu trung tâm, chị phát hiện trên thế giới này kỳ thật việc nhiều nhất là kết hôn. Cho dù ly hôn, sẽ còn lại kết, kết hôn rồi cũng có khả năng ly hôn, nếu làm nghề này nhất định không bị thua lỗ.”
“Chị định..” Chu Mạt và Đường Khả Tâm lập tức không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu.
“Chị dự định mở một công ty tổ chức tiệc cưới, chính là kinh doanh mảng này, các em có hứng thú gia nhập không?” Không làm việc mà đi dạo thật sự rất nhàm chán, Thủy Tâm Nhu không muốn lại tiếp tục mờ mịt như thế.
Phụ nữ nên tự chủ tự cường, đàn ông đứng sang bên cạnh đi!
Chu Mạt và Đường Khả Tâm đầu tiên nhướng mày, trầm tư một chút. Các cô liếc nhau một cái, sau đó đều nhìn Thủy Tâm Nhu.
“Chủ ý này hình như không tệ, người kết hôn nói không chừng sẽ còn ly hôn, huống hồ tỷ lệ ly hôn sẽ chỉ liên tục tăng lên. Ly hôn cũng vô cùng có khả năng lại kết hôn nha, có người a, nói không chừng cả đời kết mấy lần hôn đấy, em thấy đúng là có việc để làm.”
“Dù sao sau khi em trở về không có việc gì, cả ngày ở nhà khiến ông ba em cứ mè nheo mãi. Tâm Nhu, cho em một suất.”
Ba người phụ nữ ăn nhịp với nhau, các cô vừa nướng thịt vừa bắt đầu thảo luận mở công ty ra sao, công việc thế nào.
Các cô quyết định rồi, thật sự muốn lập nghiệp, tuyệt đối không thể để cho đàn ông xem thường.
Hừ, ai nói các cô không có đàn ông không được, các cô muốn sống có phẩm vị, sống thật đặc sắc!
——————–
Đoạn Vô Ngân không hỏi cũng biết khuôn mặt đen kia của Đường Diệc Sâm là thế nào. Anh thấy Dạ Vũ Dực tới, anh còn chào hỏi anh ấy.
Mị lực của chị dâu thật sự không cách chống đỡ nha, hay là nói boss nhà anh trúng độc quá nặng đi. Không thể nhìn anh cứ trưng khuôn mặt thối, Đoạn Vô Ngân kéo Đường Diệc Sâm cùng tới đường đua F1 giải sầu, thuận tiện tham gia tranh tài ở giải đua nghiệp dư tự tổ chức.
Thay trang phục đua xe xong, bọn họ cùng leo lên một chiếc Ferrari màu trắng.
“Mẹ nó, cậu để tôi làm phụ xe, nếu thắng, đêm nay cậu phải mời tôi ăn cơm, vị trí này tôi không phải ngồi không.” Đường Diệc Sâm thắt dây an toàn, gắt một tiếng.
“Đương nhiên rồi, đêm nay em mời anh ăn cơm, còn mời anh đi bar, tóm lại phục vụ trọn gói, bảo đảm anh có thể quên chuyện thương tâm, cứ việc ở cùng em là được.” Biểu cảm Đoạn Vô Ngân vô cùng bình tĩnh, bởi vì ở Hong Kong anh không có đối thủ, lần này anh cũng nhất định thắng.
Đoạn Vô Ngân vừa nói vừa lái xe vào vị trí đợi, ánh mắt khinh miệt nhìn sang chiếc Ferrari màu đỏ bên cạnh.
Người ngồi bên trong đội mũ bảo hiểm, anh không thấy rõ đối phương lắm, chỉ là đôi mắt kia chứa đựng một sát khí lạnh lùng.
Trên đường đua, anh rất ít khi thấy đôi mắt có lực uy hiếp như thế.
Mặc kệ đối phương là ai, anh căn bản không để vào mắt, anh là vương trên đường đua!
Đường Diệc Sâm trợn mắt liếc nhìn Đoạn Vô Ngân, “Lo đua xe trước đi, đừng nổ, tôi chỉ sợ lát nữa không vang nổi thôi.”
“Khốn kiếp, ngậm miệng quạ đen của anh lại. Ngại quá, hôm nay em lại muốn thắng, anh nhìn xem, chứng kiến một màn kích động lòng người.”
Khởi động xe, chân đặt trên chân ga, chuẩn bị kỹ càng rồi.
Người đứng trên cao vung cờ đỏ ra hiệu, các loại xe đua thể thao lao đi, bắt đầu truy đuổi nhau.
Đoạn Vô Ngân tự cho là phản ứng của mình đã rất nhanh, không nghĩ tới chiếc Ferrari màu đỏ anh không để vào mắt kia xuất phát nhanh hơn anh hai giây.
Hiện tại, người ta chạy trước mặt anh, giữ vị trí thứ nhất.
Đoạn Vô Ngân giẫm chân ga, xe phóng như bay, ra sức đuổi theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]