Kích tình qua đi, Thủy Mộ Hàn như thế nào cũng không nghĩ tới Hoa Thiên Tầm sẽ tuyệt tình như vậy.
Cô thừa dịp anh giúp cô lau dọn thình lình đạp anh một đạp xuống giường.
“Ôi… đau chết mất!” Thủy Mộ Hàn rên lên, u oán nhìn Hoa Thiên Tầm đã kéo chăn bao phủ bản thân chặt chẽ.
Cô tức giận nhìn chằm chằm anh, trong đôi mắt đẹp còn lưu lại nhiệt độ kích tình vậy mà luồn lên một ngọn lửa.
Cô thật sự không muốn anh chạm vào cô sao?
Hay cảm thấy biểu hiện vừa rồi của anh không tốt? Có thể làm lại một lần nha!
Động tác của anh không có mạnh, anh kìm nén là vì cục cưng trong bụng cô, anh nhất định phải cẩn thận, anh đã đủ ngột ngạt rồi.
Anh còn cảm thấy chưa đủ đây, còn muốn nữa!
Biểu cảm của Thủy Mộ Hàn lập tức trở nên rất bi thương.
“Vợ à, hóa ra em đây thoải mái xong không nhận chồng sao? Thật độc ác!” Nhíu hàng mày lưu manh lại, Thủy Mộ Hàn quyết đoán bò dậy, anh muốn bò lên trên giường.
Một lần làm sao có thể đủ nhét kẽ răng, ít nhất phải thoải mái thêm một lần nữa.
“Thủy Mộ Hàn, nếu anh còn dám bò lên tôi lập tức ôm bóng chạy. Thoải mái xong còn muốn anh làm gì? Cút, cút được bao xa thì cút! Tôi với anh xem như hòa nhau rồi, về sau đừng quấy rầy tôi.” Nói xong, Hoa Thiên Tầm ném quần áo Thủy Mộ Hàn cho anh, ra hiệu cho anh lăn ra khỏi phòng cô.
Cô hiện tại cực kỳ ảo não, mới rồi đầu óc cô bị cửa chèn hỏng rồi, như thế nào lại có thể mơ mơ hồ hồ cùng anh làm chuyện kia, cô sao có thể theo ý anh?
Dù biểu hiện của anh ở thôn Hoa Điền cũng không tệ lắm, trong khoảng thời gian này cũng rất nghe lời, nhưng cô không thể tùy tiện liền tha thứ cho anh nha!
Hừ, cô tuyệt đối không thể khuyến khích cái sai của anh.
“Hoa Thiên Tầm, em dám rời khỏi tầm mắt anh thử xem? Chờ em sinh xong, anh cho em một tuần không xuống được giường, em cho rằng em chạy trốn được sao? Đời này anh cũng không buông tay, vợ anh đã định là em rồi.”
Thủy Mộ Hàn nghiêm mặt, cứng rắn liếc nhìn Hoa Thiên Tầm. Anh từ bỏ ý định muốn leo lên giường, tùy tiện mặc áo sơ mi vào.
Cô hiện tại là phụ nữ mang thai, là đối tượng bảo vệ trọng điểm, anh cũng không dám chọc cô, anh lo lắng cho cô và con.
Cô uy hiếp anh, cô thắng rồi, anh không dám tùy tiện làm loạn nữa.
“Ai nói tôi không dám? Thủy Mộ Hàn, anh khốn kiếp, anh còn có mặt mũi nói yêu tôi, anh lớn tiếng với tôi rồi, còn uy hiếp tôi. Tôi không phải vợ anh, chúng ta ly hôn rồi, cũng là anh mắng tôi tiện, anh còn…”
Nhìn biểu cảm oan ức còn có đôi mắt phiếm hồng kia của Hoa Thiên Tầm, Thủy Mộ Hàn hoàn toàn bị đánh bại. Anh cũng không cho phép cô tiếp tục lên án.
Bởi vì đây cũng là sự thật, anh thật sự đối với cô như vậy. Đáng chết, phụ nữ sao có thể thích mang thù như thế nha!
“Được rồi được rồi, đều là anh sai, anh thừa nhận anh khốn kiếp, về sau anh không dám nữa, anh chủ động đầu hàng.”
Nhìn Thủy Mộ Hàn giơ hai tay lên, Hoa Thiên Tầm không hiểu sao cảm thấy một dòng nước ngọt dâng trào trong lòng.
Anh đáng đời nha, cô sẽ thu thập anh thật tốt.
“Vậy anh còn không mau cút đi, tôi muốn ngủ rồi, anh đừng quấy rầy tôi.”
“Vợ à… Anh có thể ngủ cùng em hay không? Anh có thể cam đoan, anh chỉ ôm em, không làm gì khác, ngay cả ý tưởng cũng không cho phép có.”
“Không được, cũng không thể gọi tôi là vợ. Anh phụ trách chăm con, tôi phụ trách ngủ ngon.”
Thủy Mộ Hàn giằng co với Hoa Thiên Tầm một hồi, lúc nhìn thấy khuôn mặt đen thui không vui của cô, anh đành phải mặc quần áo tự giác cút đi.
Dù có một bụng ý xấu, anh cũng không thể không để ý tới con.
Nhưng mà, đáng chết, anh hiện tại làm thế nào ngủ được, một màn vừa rồi kia vẫn còn hiện lên trong đầu.
Bờ ngực đầy đặn, bờ mông tròn căng, còn có sự khít chặt kia….. Ờ, chỉ là hồi tưởng mà bên dưới của anh lại xiết chặt rồi.
Giỏi lắm a, Thủy Mộ Hàn tự mình nhiệt huyết sục sôi đành phải chạy tới phòng tắm tắm nước lạnh lần nữa.
Có trời mới biết, giao thừa này anh qua thế nào, quá bi thảm rồi!
Vận động qua đi, Hoa Thiên Tầm rất nhanh liền ngủ, cô mới mặc kệ Thủy Mộ Hàn đau khổ thế nào, cô ngủ vô cùng ngon!
—————-
Thủy Tâm Nhu suy tính rõ ràng rồi mới gọi điện cho Dạ Vũ Dực, mời anh làm luật sư cho mình, ủy thác anh gửi cho Đường Diệc Sâm một thỏa thuận ở riêng.
Ngày đầu tiên đi làm lại, Đường Diệc Sâm liền nhận được. Nhất thời khuôn mặt tuấn tú của anh nặng nề, cơ thịt khóe mắt giật giật, ngay cả gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Toàn thân buộc chặt, lộ ra lửa giận không cách nào ngăn chặn.
Anh cho là cô chỉ đi giải sầu cho tỉnh táo một chút, không nghĩ tới cô lần này là thật, vậy mà gửi cho anh thỏa thuận ở riêng.
Đường Diệc Sâm nhìn cũng không nhìn, xé nát thỏa thuận ở riêng.
Hừ, anh chính là không muốn ở riêng, anh càng sẽ không ký tên đồng ý, Thủy Tâm Nhu nên dẹp ý tưởng này đi!
Lát sau, điện thoại văn phòng của anh vang lên, Đường Diệc Sâm bắt máy.
“Tổng giám đốc, là điện thoại của luật sư Dạ, có muốn nhận không?”
“Chuyển đi.” Nghe thư ký nói là luật sư Dạ, Đường Diệc Sâm liền biết không có chuyện tốt, thỏa thuận này khẳng định là do anh gửi tới.
Khốn kiếp, thật quên giáo huấn lần trước anh cho sao?
À… Anh không ngại dạy anh ta thêm lần nữa.
“Đường tổng, chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài!”
“Dạ Vũ Dực, anh bớt đi, như thế nào cũng nhìn không ra anh thành tâm chúc mừng năm mới tôi. Không gạt anh, hiện tại tôi chỉ muốn giết chết anh.” Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn rít từ kẽ răng, không chút nhiệt độ.
Đầu điện thoại bên kia, Dạ Vũ Dực không giận, trái lại còn bật cười, “Đường tổng, thật không có phong độ nha, nếu truyền đi sẽ bị người cười. Ha ha.. Anh nhận được thỏa thuận ở riêng rồi đi, thế nào, có ký chưa? Tôi đi lấy về!”
“Ký cái đầu anh, thật không có ý tốt, tôi vừa mới xé rồi. Mấy mảnh giấy vụn anh có thu không?”
“Ai nha… Đường tổng, anh thật không phải dữ bình thường nha! Tôi nghĩ, hiện tại anh càng muốn xé tôi hơn.”
Ý cười nơi khóe miệng Dạ Vũ Dực càng thêm sâu, tiếp tục nói: “Xin lỗi, tôi thật sự thành tâm thành ý muốn gặp anh, chỉ có điều cũng để nói chuyện chính. Tôi hiện tại đại diện cho cô Thủy Tâm Nhu, theo thông lệ thông báo cho anh một tiếng, mặc kệ anh có ký thỏa thuận ở riêng hay không, cô ấy đã đơn phương xin tòa án ở riêng rồi, hơn nữa đã được phê duyệt.
Nghiệp vụ như thế tôi dĩ nhiên muốn nhận, sao có thể để người ngoài được lợi. Làm ăn không bằng làm quen, tôi cảm thấy để tôi làm luật sư ly hôn cho hai người khá tốt. Nếu chuyện thành công, tôi có thể giảm giá cho hai người, tính rẻ một chút, thậm chí, tôi còn có thể mời hai người ăn cơm chia tay.”
“Dạ Vũ Dực, anh đi chết đi! Đường Diệc Sâm tôi đã từng nói, sau khi kết hôn trong từ điển của tôi không có hai từ ly hôn này. Hừ, hướng tòa án xin ở riêng thì thế nào, hôn này không phải chưa ly sao, anh đừng hòng kiếm được nửa xu từ tôi. Anh nhớ cho kỹ, về sau tuyệt đối đừng để tôi trông thấy anh, cẩn thận chính anh chết thế nào cũng không biết.”
“Ồ… Đường tổng, cơn giận này của anh thật không nhỏ, tôi đề nghị bây giờ anh đi uống ly trà hạ hỏa để tránh nướng cháy bản thân.”
“Cút…” Đường Diệc Sâm hung dữ rống lên một tiếng, cơn giận rất rõ ràng trên mặt anh, ngay sau đó anh cúp điện thoại Dạ Vũ Dực.
Ở riêng? Phì, anh không cho phép!
“Thủy Tâm Nhu, em được lắm, hãy đợi đấy!”
“Dù là hiện tại hay sau này, anh cũng sẽ là chồng em, cũng là người đàn ông duy nhất! Ai dám nhúng chàm em, tới một giết một, tới một đôi giết một đôi!”
Biểu cảm Đường Diệc Sâm tràn ngập nghiêm túc, thái độ của anh cũng cực kỳ kiên quyết.
Ngại quá, Đường Diệc Sâm anh xưa nay không nói đùa, anh muốn làm sẽ làm trọn vẹn, nhất định sau khi kết hôn chính là sinh con.
Một bước cũng không cho phép xảy ra sai lầm!
—————-
Đẩy va ly ra sân bay, Thủy Tâm Nhu không biết thế nào hắt xì hơi mấy cái.
“Mẹ nó, tên khốn nào đang mắng bà?” Cô tức giận gắt một câu, sau đó cùng Qua Nhã leo lên taxi.
Về đến nhà mở điện thoại ra, cô phát hiện Đường Diệc Sâm gửi tới rất nhiều tin nhắn, còn có tin nhắn thoại.
Cô không nhìn cũng không xóa, chỉ ném di động sang một bên, sau đó vào phòng tắm.
Biết Thủy Tâm Nhu quay lại rồi, Thủy Mộ Hàn nói lại ý của Tịch Diệu Tư cho cô. Cô cũng đồng ý tự mình tới trụ sở chính Vạn Huy gặp anh, dù sao đó cũng là hạng mục cuối cùng của cô ở Vạn Huy, cô muốn kết thúc công việc một cách hoàn mỹ.
Thủy Tâm Nhu thay bộ váy hồng cánh sen, đi ra ngoài.
Ở văn phòng trụ sở chính, Thủy Tâm Nhu nhìn thấy Tịch Diệu Tư, cô đeo găng tay lên mở két sắt ra, lấy chiếc nhẫn hoa mai trị giá chục triệu ra ngoài.
“Tịch tổng, theo yêu cầu của anh, chúng tôi đã làm xong chiếc nhẫn hoa mai. Anh có thể xem qua một chút, nếu như không hài lòng thì có thể sửa lại.”
Tịch Diệu Tư nhìn sang, hài lòng gật đầu một cái, “Không cần sửa nữa, tôi nghĩ vợ tôi cũng sẽ thích, cô ấy luôn rất thích tác phẩm của cô Đường. Hai người đã từng hợp tác qua, cô ấy khen ngợi cô rất nhiều.”
Thủy Tâm Nhu giật giật khóe miệng, “Tịch tổng, từ hôm nay trở đi anh nên đổi cách xưng hô rồi, tôi không còn là cô Đường nữa, gọi tôi cô Thủy là được. Tử Kha có thể hạnh phúc cùng anh tôi cũng vui thay cô ấy. Tôi chúc phúc cho hai người. Thực không dám giấu, chiếc nhẫn cưới này là tác phẩm cuối cùng của tôi, về sau tôi sẽ không thiết kế bất kỳ đồ trang sức nào nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]