Chương trước
Chương sau
Ỷ Trí Huân và Yến Thục Phân người tình ta nồng, so với hình ảnh đơn độc của bản thân, Đường Dụ lập tức cảm thấy buồn rầu.

Nhất thời, ánh mắt ông cũng u oán vô cùng, còn lóe lên lửa giận vô hình khó hiểu.


Đường Diệc Sâm đút cơm cho ông ăn, Đường Dụ giống như đứa bé ngậm miệng không chịu ăn.

Thậm chí ông còn muốn rời khỏi nơi này, nhưng ông rất không có tiền đồ, động cũng không thể động, dù tức sôi ruột cũng không cách nào mở miệng phát tiết.

Thấy thế, Yến Thục Phân ăn cũng gần xong để đũa xuống, bà đi đến trước mặt Đường Diệc Sâm, “Con ăn trước một chút đi, để mẹ đút ông ấy.”

“Mẹ, không sao đâu, mẹ ăn trước đi.”

“Mẹ no rồi, ngược lại con còn chưa ăn đó.” Nói xong, Yến Thục Phân giành lấy chén cơm, tiếp tục đút Đường Dụ ăn.

Miệng ông hơi lệch, cả khuôn mặt không cân đối, đút cơm cũng không dễ dàng, phần lớn rơi xuống tạp dề và sàn nhà.

Hơn nữa, ông ăn không nhanh, người bình thường thật không có kiên nhẫn chăm sóc người già bị đột quỵ, đa số đều thuê điều dưỡng đến chăm.

Không chỉ có Đường Diệc Sâm, Yến Thục Phân và Ỷ Trí Huân cũng thường xuyên đến viện điều dưỡng thăm ông.

Chỉ có Đường Thiên Hào và Ôn Nghi từ lúc Đường Dụ chuyển viện đến nay cũng chưa từng thấy bọn họ tới thăm.


Tâm tư Đường Diệc Sâm, người làm mẹ hiểu được, đứa con số khổ của bà, bà vẫn luôn hy vọng anh hạnh phúc.

Không nghĩ tới, tình cảm của anh lại thay đổi bất ngờ rồi.

Bà quả thực đau lòng cho anh!

Ỷ Diệc Tấn nhìn ở trong mắt cũng có chút tức giận bất bình, ý tứ Đường Dụ sao anh lại không nhìn ra, dựa vào cái gì đến lúc này còn bắt mẹ anh phục vụ ông.

Anh có chút tức không nhịn nổi, anh muốn ném ông ra ngoài. Lúc anh đứng lên kia, Ỷ Trí Huân nhấn anh ngồi xuống.

“Nào, chúng ta cạn ly, chúc mừng năm mới, tất cả mọi người cát tường, tâm tưởng sự thành!” Ỷ Trí Huân cầm ly đế cao, nháy mắt ra hiệu với Ỷ Diệc Tấn.

“Chú Huân, cảm ơn chú!” Đường Diệc Sâm cũng nâng ly theo ông.

“Đều là người một nhà, không cần khách khí, chú chỉ làm chuyện chú nên làm.” Ỷ Trí Huân làm gì lại không nhìn ra, Yến Thục Phân đang đau lòng cho Đường Diệc Sâm.

Trước kia bà hận Đường Dụ cũng được, hiện tại, mọi trọng trách đều đổ dồn lên vai Đường Diệc Sâm, bà chỉ muốn thay anh chia sẻ một chút mà thôi.

Tương tự, ông cũng sẽ thay bà gánh vác một phần.

“Anh hai, tới, chúng ta uống một ly. Hai anh phải nhanh nha, mẹ muốn ôm cháu trai rồi, hy vọng hai anh sang năm đều có tin vui.”

“Câu này của Khả Tâm rất hợp lý, mẹ rất muốn ôm cháu trai rồi, hai người các con phải nhanh nha, chỉ mong cuối năm mẹ có thể làm bà nội.”


Ngự Ảnh Vũ ngại ngùng rũ mắt xuống, cô ở dưới bàn đá Ỷ Diệc Tấn một cái.

“Ha ha ha… cạn ly, anh cả dẫn đầu, em theo sau.” Ỷ Diệc Tấn nhanh chóng giơ ly lên.

“Được, không vấn đề gì, con cam đoan năm nay mẹ có thể ôm cháu trai rồi.” Không chỉ đơn giản là dỗ Yến Thục Phân vui vẻ, đây vốn chính là dự định của Đường Diệc Sâm, anh nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế thực hiện nguyện vọng.

“Cạn ly… chúc mừng năm mới…”

Bầu không khí hòa hợp, vui sướng, khóe miệng Đường Diệc Sâm chứa ý cười, nhưng trong lòng anh lại chua chát, bởi vì năm nay Thủy Tâm Nhu không ở cạnh anh, anh vẫn nghĩ về cô.

Có phải cô cũng như anh luôn nhớ đến đối phương?

Đường Diệc Sâm gọi điện cho Thủy Tâm Nhu nhưng điện thoại cô tắt máy rồi….

——————

Bên Hong Kong ăn tất niên thì ở nước ngoài trời còn chưa sáng, Thủy Tâm Nhu đã tỉnh ngủ rồi.

Cô khoác áo ngủ, đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm phương xa…

Năm mới ở nước ngoài không có chút không khí nào, đây chẳng qua là ngày lễ đặc biệt trong nước.

Thủy Tâm Nhu ngây người.

Nơi này không nghe được tiếng đốt pháo, cũng không có pháo hoa.

Một lúc sau, cô cầm điện thoại trong phòng khách, gọi điện thoại quốc tế cho Thủy Mộ Hàn.

“Anh, chúc mừng năm mới!”

“Thủy Tâm Nhu, em có thể chúc mừng năm mới anh sớm hơn được không? Tụi anh vừa ăn cơm tất niên xong, chuẩn bị cùng Duệ Duệ bắn pháo hoa đây.” Ở thôn Hoa Điền có thể đốt pháo hoa, Thủy Thịnh Duệ vui biết bao.

Cách nói này của Thủy Mộ Hàn khiến Thủy Tâm Nhu bất chợt nhớ đến khuôn mặt tuấn tú kia của Đường Diệc Sâm.

Trong trung tâm thành phố không bắn pháo hoa được, cô muốn xem, anh sẽ đặc biệt dẫn cô ra bờ biển bắn pháo hoa cho cô xem.


Biết rõ ban đêm lạnh thấu người, anh vẫn đồng ý ở cùng cô, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, anh ôm cô sưởi ấm, còn thổi nhiệt làm ấm tay cô…

Thủy Tâm Nhu hồi tưởng lại quá khứ, cái mũi không tự chủ cũng chua xót theo, “Sáng sớm em và mẹ bay sang Thụy Sĩ, em không có thời gian chúc mừng năm mới anh, cho nên chúc sớm.”

“Ồ… thì ra là thế, anh còn tưởng em nhớ anh mới gọi điện.”

“Thủy Mộ Hàn, anh ít tự luyến đi! Em phải dọn đồ rồi, cúp nha, nhớ thay em gửi lời chúc mừng năm mới tới chị Hoa và Duệ Duệ.”

“Thủy Tâm Nhu, em có muốn nghe tiếng pháo hoa không?”

“Đừng!” Thủy Tâm Nhu không cần nghĩ ngợi liền từ chối.

Dù là thế, cô vẫn nghe tiếng đùng đoàng vang lên ở đầu kia điện thoại. Cô không nhớ tên nhưng cô nhớ rõ cô và Đường Diệc Sâm cùng nhau đốt.

“Thủy Mộ Hàn, anh khốn kiếp, em không để ý tới anh nữa, anh cố ý chứ gì?” Thủy Tâm Nhu tức giận hừ lạnh.

“Anh cảm thấy ở nước ngoài không hợp với em, vẫn nên quay về đi, đừng tự giày vò nữa. Thụy Sĩ rất lạnh, em quen sao?”

“Ai cần anh lo, em và mẹ vui vẻ là được. Hừ, em cúp máy thiệt đó.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu cúp máy.

Không hiểu sao, cô chính là không thích nghe tiếng pháo hoa, cô bài xích nó.

Đêm 30 có khối người không ngủ được. Đường Thiên Hào ăn cơm tất niên cũng chỉ có thể ra ngoài ăn, thậm chí, năm mới này người một nhà ông phải ra khách sạn ở.

Ông thê thảm như vậy khi nào, đều do tên khốn Đường Diệc Sâm kia làm, còn chặn toàn bộ đường lui của ông ở Hong Kong.

Cục tức này ông khẳng định nuốt không trôi, ông chờ thời cơ tới, không giết chết anh không được!

Bốn phía đều im ắng, Nguyễn Hàm thất thần ngồi nhìn trần nhà.

Cô không nên ở cùng những tên điên này, cô hận Đường Diệc Sâm, anh chết không yên lành!

Bề ngoài cô vô cùng bình tĩnh, đáy mắt, trong lòng lại cuồn cuộn sóng, ánh mắt cũng âm u.

Sau khi cô vào đây đã thật nhiều đêm không ngủ được, cô vốn mất ngủ, hiện tại cũng không có chuyển biến tốt, trái lại càng không buồn ngủ.

——————-

Năm sau Bối Kỳ phải hầu tòa rồi, giao thừa thoáng qua vậy cũng có nghĩa là ngày đó sắp đến, rất nhanh cô sẽ lại nhìn thấy Thủy Mộ Hàn và Hoa Thiên Tầm.

Bối Kỳ sửng sốt một chút, ngón tay vạch lên xe lăn, cô ở bên trong không có ngày nào không nguyền rủa bọn họ.

Cô hận tất cả mọi người dối trá!

Sau khi cô bị bắt giữ hậu thẩm, vợ chồng nhà họ Bối liền không đến thăm cô.

A… Trước kia luôn miệng nói yêu cô, thương cô, che chở cô, hiện tại lại trở mặt rồi.

A… Cô vốn không tin tất cả mọi người, vận mệnh do bản thân nắm giữ.

Trên tòa thì thế nào, cô sẽ không nhận tội, cô còn có luật sư.

Cô vẫn có cơ hội thoát ra.

Thủy Mộ Hàn dỗ con trai ngủ xong thì quang minh chính đại đi vào phòng ngủ Hoa Thiên Tầm.

Cô cũng đã có nói, cô sẽ đền bù cho anh, cuối năm anh khẳng định phải lấy phúc lợi.

Lần trước anh giúp Thủy Tâm Nhu tìm Đường Diệc Sâm xong, về đến nhà đã là đêm khuya, cô cũng đã đi ngủ cùng con trai, hoàn toàn quên béng anh, làm hại anh phải đi tắm nước lạnh hạ hỏa.

Đêm nay, cho dù thế nào anh cũng phải làm cách mạng thành công, chết cũng không rời khỏi phòng Hoa Thiên Tầm.

“Thủy Mộ Hàn, tôi buồn ngủ, anh đừng làm rộn có được không?” Hoa Thiên Tầm chưa ngủ, cô chỉ nhắm mắt lại.

Cô đương nhiên biết Thủy Mộ Hàn đang giở trò lưu manh, trong lòng anh vẫn còn canh cánh lời cô đã nói.

Cô tránh anh mấy đêm rồi, cô còn dự định tiếp tục như thế.

“Thiên Tầm, anh muốn em rồi, rất muốn rất muốn đó…” Thủy Mộ Hàn lấn người tới, nhẹ mổ lên cánh môi mê người của Hoa Thiên Tầm. Anh không cho phép cô lui bước, đêm nay anh muốn.

Chỗ đó của anh rất đau, rất khó chịu, đêm nay anh cũng ra sức lấy lòng con trai dỗ cậu ngủ.

Thủy Mộ Hàn di chuyển bàn tay, dấy lên từng dòng điện tấn công vào phòng tuyến tâm lý của Hoa Thiên Tầm.

Biết cô mang thai, động tác của anh rất nhẹ nhàng, anh rất kiên nhẫn làm công tác chuẩn bị.

“Thủy Mộ Hàn… ưm…” Hoa Thiên Tầm không chỉ đỏ mặt, cô còn cảm thấy toàn thân vừa nóng vừa gấp.

Cô muốn từ chối nhưng môi anh, tay anh thật đáng ghét, chạm đến chỗ nào liền dấy lửa chỗ đó khiến cô kìm lòng không được tước vũ khí đầu hàng.

Kỳ thật, trong khoảng thời gian này anh đối với cô rất tốt, cô lại bắt đầu có cảm giác yêu đương trước kia.

Cô cảm giác được được anh che chở.

Thủy Mộ Hàn vừa hôn Hoa Thiên Tầm vừa di chuyển trên người cô, trắng trợn chạm đến những chỗ mẫn cảm nhất.

Anh trêu đùa qua lớp vải mỏng…

Anh biết mình không thể gấp, sợ sẽ làm bị thương cục cưng trong bụng cô, cho nên anh cố nhịn không để bản thân làm loạn.

“Bình tĩnh..”

Hoa Thiên Tầm không nhịn được ưm lên, đầu ngón tay thuần thục của anh luôn có thể thức tỉnh dục vọng ở sâu trong cô.

Hoa Thiên Tầm dần dần mất phương hướng rồi, cánh tay như rắn nước không tự chủ ôm lấy cổ Thủy Mộ Hàn.

Lòng bàn tay nhiễm đến mật ngọt, cũng thấm ướt lòng bàn tay.

Đã đủ ướt át, Thủy Mộ Hàn biết Hoa Thiên Tầm động tình rồi, cô chuẩn bị kỹ càng rồi, anh mới êm ái đi vào.

“Vợ à, anh yêu em!”

Anh nói lời tỏ tình, mê muội nhìn cô, chậm rãi di chuyển, thêu lên cảnh đẹp đêm giao thừa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.