Kèm theo tiếng xin lỗi, chị Huệ giống như người làm sai việc oan ức nhìn Đường Diệc Sâm.
Cùng với biểu cảm sợ hãi, ánh mắt cô đáng thương chớp chớp… Bộ dáng khiến người không đành lòng mắng.
Nước chảy từ trên đầu Đường Diệc Sâm xuống, không chỉ ướt mặt anh, còn ướt cả quần áo… Kỳ thật, nhìn thấy khiến cô thoải mái trong lòng.
Ai bảo anh ức hiếp cô chủ!
Sáng hôm đó cô và bà chủ nhìn thấy Thủy Tâm Nhu với cặp mắt khóc đến sưng đỏ lôi kéo va ly về nhà. Cô và bà chủ nhìn thấy đau lòng biết mấy.
Khóe miệng Đường Diệc Sâm giật giật, tròng mắt khẽ động, duy trì bộ dáng chật vật vài giây, giống như tượng gỗ ngây người.
Giội thật tốt, anh nhịn!
Người sáng mắt vừa nhìn liền biết chị Huệ rõ ràng cố ý, cô giả bộ, anh thấy rất rõ.
Vì bà xã, anh không so đo!
Hơn nữa, anh còn phải mặt dày, phải có tinh thần tiểu cường đánh không chết, anh là người đàn ông tốt trăm năm khó gặp, không dễ nổi giận.
“Không sao! Chị Huệ, mẹ và Nhu Nhu có ở nhà không? Anh cả quay lại hay chưa?” Nói xong, Đường Diệc Sâm vuốt nước đọng trên mặt.
“Ngại quá, cậu cả không về nhà, cậu ấy muốn cùng mợ cả ở thôn Hoa Điền ăn tết. Cô chủ và bà chủ hai người đi du lịch rồi, không biết khi nào quay về. Hì hì, hiện tại chỉ có mình tôi ở nhà.”
“Ồ…” Giọng nói kéo dài rít qua kẽ răng, Đường Diệc Sâm chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502861/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.