Chương trước
Chương sau
Kèm theo tiếng xin lỗi, chị Huệ giống như người làm sai việc oan ức nhìn Đường Diệc Sâm.

Cùng với biểu cảm sợ hãi, ánh mắt cô đáng thương chớp chớp… Bộ dáng khiến người không đành lòng mắng.


Nước chảy từ trên đầu Đường Diệc Sâm xuống, không chỉ ướt mặt anh, còn ướt cả quần áo… Kỳ thật, nhìn thấy khiến cô thoải mái trong lòng.

Ai bảo anh ức hiếp cô chủ!

Sáng hôm đó cô và bà chủ nhìn thấy Thủy Tâm Nhu với cặp mắt khóc đến sưng đỏ lôi kéo va ly về nhà. Cô và bà chủ nhìn thấy đau lòng biết mấy.

Khóe miệng Đường Diệc Sâm giật giật, tròng mắt khẽ động, duy trì bộ dáng chật vật vài giây, giống như tượng gỗ ngây người.

Giội thật tốt, anh nhịn!

Người sáng mắt vừa nhìn liền biết chị Huệ rõ ràng cố ý, cô giả bộ, anh thấy rất rõ.

Vì bà xã, anh không so đo!

Hơn nữa, anh còn phải mặt dày, phải có tinh thần tiểu cường đánh không chết, anh là người đàn ông tốt trăm năm khó gặp, không dễ nổi giận.

“Không sao! Chị Huệ, mẹ và Nhu Nhu có ở nhà không? Anh cả quay lại hay chưa?” Nói xong, Đường Diệc Sâm vuốt nước đọng trên mặt.


“Ngại quá, cậu cả không về nhà, cậu ấy muốn cùng mợ cả ở thôn Hoa Điền ăn tết. Cô chủ và bà chủ hai người đi du lịch rồi, không biết khi nào quay về. Hì hì, hiện tại chỉ có mình tôi ở nhà.”

“Ồ…” Giọng nói kéo dài rít qua kẽ răng, Đường Diệc Sâm chậm rãi lắc đầu.

“Vậy hôm khác tôi lại tới.”

“Cậu đi thong thả. Quà biếu này…”

“Nếu mẹ và Nhu Nhu quay về, chị nói cho họ biết tôi có tới, hoặc là, chờ họ quay về, chị nói với tôi một tiếng cũng được. Quà biếu này chị nhận thay họ đi.”

Chị Huệ len lén liếc nhìn vài lần, cậu con rể này ra tay thật hào phóng, tổ yến bào ngư.. tốn không ít tiền đi!

Nếu như anh không ức hiếp cô chủ thì cũng là người không tệ.

Dù như thế, chị Huệ không hối hận đã giội nước, chuyện nào ra chuyện đó, cô phân biệt được.

“Được, khi nào họ quay lại tôi sẽ nhắn cho họ biết.”

———–

Về nhà đổi bộ quần áo, Đường Diệc Sâm đi đến viện điều dưỡng.

Đẩy cửa vào, anh nhìn thấy người chăm sóc Đường Dụ đang muốn giúp ông lau người. Anh cầm khăn mặt, tự mình giúp ông.


Đến cùng vẫn là cha mình, anh vẫn không thể nhẫn tâm bỏ rơi ông.

Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh vẫn bớt thời gian đến thăm ông.

Cho dù ông có lỗi, khi anh nhìn thấy những sợi tóc trắng kia, đáy lòng phức tạp, anh cười không nổi.

Đường Dụ cũng đã từng ngông cuồng tự cao tự đại, đến cuối cùng cũng sẽ về với đất mẹ.

Người đều như vậy đi, chỉ có đến lúc nghịch cảnh mới có thể giật mình tỉnh ngộ, lúc muốn xoay người mọi thứ cũng đã lặng yên thay đổi.

Lau người cho Đường Dụ xong, Đường Diệc Sâm nắn bóp hai chân ông.

Vì ông không đi được cho nên để ngừa cơ bắp bị héo rút, mỗi ngày đều phải xoa bóp.

Ánh nắng đầu xuân rất ấm áp, Đường Diệc Sâm ôm Đường Dụ lên xe lăn, đẩy ông ra ngoài phơi nắng.

Yên lặng nhìn Đường Diệc Sâm làm hết những chuyện này cho mình, Đường Dụ mấp máy môi nhưng không phát ra được chút âm thanh nào.

Chỉ có hai tròng mắt hoạt bát chuyển động.

Anh hoàn toàn có thể mặc kệ ông, nhưng anh đến thăm ông không ít lần. Đường Dụ cũng thấy phức tạp, nhưng ông không thể nào phát ra tiếng.

Hai cha con ngồi đối mặt nhau, an tĩnh giống như chung quanh không có người.

Theo bản năng, Đường Diệc Sâm móc hộp thuốc lá ra, tùy ý ngậm điếu thuốc bên miệng, lấy bật lửa ra rồi lại suy nghĩ một chút, anh lại cất đi.

Ngay sau đó, anh cất thuốc và bật lửa.

Đường Diệc Sâm mấp máy môi nhìn Đường Dụ, anh rốt cuộc hé môi.

“Tự hỏi, con chưa từng có lỗi với ai, tư dục thật rất đáng sợ!” Nói xong, anh lắc đầu.

“…” Đường Dụ cũng nhìn Đường Diệc Sâm.

“Con đã lấy lại biệt thự nhà họ Đường, cũng đuổi cả nhà chú hai ra ngoài… cũng đá ông ấy ra Liên Khải, ba có trách con không? Con chưa từng có ý muốn hại người, con là dùng lương tâm làm người, nhưng người khác không chịu buông tha cho con.

Cho dù con là con ba, con cũng nghĩ không thông, sao ba phải đối xử với con như vậy? Người ta nói máu mủ ruột thừa nhưng trong mắt ba, con không nhìn thấy sự chào đón. Khi còn bé, con cho là ba đối xử với con như vậy là nghiêm khắc, là muốn con thành tài, cho nên con cố gắng học tập. Lớn lên rồi, ba vẫn như vậy, con thật không biết con làm sai chỗ nào?


Con chưa từng nghĩ tới muốn tranh Liên Khải với ba, con chỉ hy vọng ba trả lại phần thuộc về mẹ. Ba đối với mẹ như vậy, mẹ đã đủ khổ rồi, mẹ đồng ý trông coi chính là đồ ông ngoại để lại cho mẹ. Gả cho ba, mẹ không sai, hai người đi đến hiện tại ba không nghĩ tới bản thân mình cũng sai sao?”

“…”

Đường Diệc Sâm không tự chủ nhắm mắt lại, nhíu mày.

“Con cũng đã lấy lại hết toàn bộ tài sản mang tên ba từ tay Ôn Nghi, còn có những khoản đầu tư khác, bao gồm cả công trái. Đuổi cùng giết tận xưa nay không phải ý của con, con chỉ muốn an phận mà sống, nhưng ai cho con dễ chịu?

Con tự hỏi cho tới bây giờ không nhìn thấu lòng người, con cũng không phải siêu nhân, có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác cũng như khống chế nó. Con nói rồi, con không cho phép bất kỳ ai động đến Liên Khải, nó không chỉ thuộc về ba còn có tâm huyết của ông ngoại. Nếu ba không dung được con, con cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.

Bác sỹ nói tình huống của ba tốt hơn nhiều rồi, tích cực trị liệu có thể khôi phục cột sống. Nhưng trị liệu hai chân đứng lên thì rất khó. Ba yên tâm, con sẽ không tuyệt tình đến mức không trị cho ba, con cũng hy vọng ba khỏi bệnh. Nếu như ba còn muốn tiếp tục khó xử con, con cũng sẽ không nhịn nữa. Có lẽ, hai ba con chúng ta đã quen đấu đá nhau rồi.

Con tin, ba đấu không lại con, con hiện tại mới ngoài ba mươi, thời gian của con dài hơn ba rất nhiều. Điểm này ba chỉ đành trách số phận thôi, ba đã bại bởi thời gian rồi.”

Ha ha.. Đường Diệc Sâm cười giễu một cái.

Dù Đường Dụ không lên tiếng, anh thấy được hai ngọn lửa trong đôi mắt ông, đáy mắt còn có chút phức tạp.

“Ba yên tâm, con trai nhỏ của ba sắp về Hong Kong rồi, nó sẽ an toàn, con không động đến nó. Nếu như nó quay lại rồi, lại còn dẫn lửa chọc con, vậy thì khó nói nha. Người nên giữ bổn phận, thứ không thuộc về mình, cưỡng cầu thì có ích gì. Dù hiểu đạo lý này nhưng người vẫn sống không tốt đời mình.”

Đường Diệc Sâm lẩm bẩm lâu như vậy, thở dài một cái.

Anh nói nhiều như vậy, Đường Dụ nghĩ thế nào anh cũng không cần biết, anh cũng đã làm tròn nghĩa vụ, nói cho ông biết một tiếng mà thôi.

Thời gian cũng sắp tới, anh đẩy Đường Dụ trở lại phòng bệnh.

Trò chuyện vài câu với bác sỹ, anh dẫn ông rời đi.

————–

Đã giao thừa rồi, Ôn Nghi vẫn chưa xuất viện, năm nay bà chỉ có thể vượt qua trong bệnh viện, thật bi thương!

Lần này, bác sỹ đã kiểm tra kỹ càng cho bà rồi, tim bà thật sự không khả quan, đề nghị bà nhanh chóng tiến hành phẫu thuật thay tim.

Đường Diệp định quay về ăn tết cùng bà. Lúc anh gọi điện cho bà, bà từ chối, bảo anh đừng quay lại.

Bà sợ Đường Diệc Sâm sẽ không buông tha con trai bà, dù sao bà hiện tại không có chỗ dựa, Liên Khải lại do Đường Diệc Sâm quản lý, ngay cả bà hiện tại cũng phải nhìn sắc mặt anh.

Đến nay, Đường Diệp vẫn chưa biết bệnh tình Đường Dụ, càng không biết Ôn Nghi té xỉu vào mấy ngày trước.

Bà sẽ không bỏ qua, bà muốn chờ thời cơ phản kích.

Bà mưu kế nhiều năm như vậy sao có thể đồng ý hai tay trắng trơn.

Đường Diệc Sâm tự mình dẫn Đường Dụ tới nhà Ỷ Trí Huân, Yến Thục Phân mấy ngày nay không nhìn thấy Thủy Tâm Nhu, bà cũng mẫn cảm nhận ra hai vợ chồng trẻ có điểm không thích hợp.

Trong thời gian này, bà có gọi điện tới nhà họ Thủy, người giúp việc nói Thủy Tâm Nhu và người thân đều không ở nhà.

Bà có chút bận lòng với hai người bọn họ, nhưng trước mặt con cũng không để lộ chút cảm xúc dị thường nào.

Ỷ Diệc Tấn cũng cùng Ngự Ảnh Vũ tới, vừa nhìn thấy Đường Dụ, sắc mặt anh liền đen thui, cũng trưng gương mặt thối ra.

Nhìn ông ở đây, anh làm gì còn khẩu vị ăn cơm tất niên.

Đặt đồ xuống, anh muốn quay đầu đi lại bị Ỷ Trí Huân kéo lại.

“Đều là người một nhà, cho chút thể diện đi, đừng làm bừa. Con có thể không để ý tới ông ấy, trong lòng con có anh con là được rồi.”

“Con nói ông già à, ông độ lượng như vậy có thể đẩy thuyền bằng sào sao. Được rồi, con miễn cưỡng ăn bữa cơm này, cho anh cả thể diện.”

Dù Đường Diệc Tấn đã đổi họ, nhưng anh vẫn không muốn gọi Ỷ Trí Huân là ba, cách gọi này thật khó chịu.

Ỷ Trí Huân cũng tin bỏ ra sẽ có hồi báo, anh không chịu gọi ông là ba, gọi ông là ông già cũng không tệ, quan hệ cha con bọn họ rốt cuộc rút ngắn không ít.

Ông rất cảm ơn Đường Diệc Sâm, đang bận việc của mình mà vẫn không quên giúp đỡ Đường Diệc Tấn.

Dù nhìn thấy đôi cẩu nam nữ kia vẫn cảm thấy khó chịu, Đường Dụ cũng chỉ có thể dùng mắt hung dữ nhìn bọn họ chằm chằm. Ông ở trong này náo nhiệt vẫn tốt hơn viện điều dưỡng thanh lãnh kia.

Nhìn Ỷ Trí Huân gắp thức ăn cho Yến Thục Phân, người ta nồng tình mật ý, không hiểu sao ông cảm thấy chua xót trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.