Chương trước
Chương sau
Mình bị đánh cũng coi như thôi, về đến nhà còn nghe tiếng khóc sướt mướt, Đường Thiên Hào sắp bị phiền chết.

Ông hơi nhếch miệng, tức giận trừng vợ con, phần mắt đen sưng chung quanh không tự chủ co rúm kịch liệt.


Không nhìn thấy khuôn mặt sưng phù đầy máu của ông sao? Hơn nữa máu chảy ào ào, không lên an ủi vài câu còn khóc, thật mẹ nó xui xẻo!

Khó trách hôm nay ông lại xui như vậy, để tên khốn Đoạn Vô Ngân đánh còn không thể khiếu nại, bên này ông bị tức chết rồi về đến nhà còn không để ông bớt lo.

Cục tức này của ông không nuốt trôi được, lúc nào cũng có thể bộc phát!

“Ông còn hét, chúng ta sắp không có chỗ ở rồi.” Vợ Đường Thiên Hào, Ninh Thải Ngọc, lau vội nước mắt, ngừng khóc hét lên.

Bà nhìn ông chằm chằm, ánh mắt cực kỳ u oán.

Đại nạn sắp ập lên đầu rồi, bà còn tâm tư nào quan tâm vết thương trên mặt Đường Thiên Hào, dù sao cũng không chết, xoa thuốc lăn trứng là được.

Tình hình trước mắt mới là chuyện lớn, phải mau chóng giải quyết, nếu không bọn họ khóc chết.

Người một nhà bọn họ đêm nay ở đâu cũng thành vấn đề nữa rồi.


Chẳng lẽ người một nhà bọn họ cuối năm phải ở khách sạn ư? Ngay cả một căn nhà cũng không có!

“Cái gì là cái gì? Bà nói rõ một chút, đây không phải nhà sao, làm sao lại không có chỗ ở?” Đường Thiên Hào không hiểu nhíu mày lại, ông vẫn không chịu thua rống lại.

“Ba, ba đắc tội anh Sâm sao? Là luật sư của anh ấy tới nói tối nay chúng ta phải dọn đi, ba xem đi, đây là văn bản pháp luật luật sư đưa, nói là có hiệu lực pháp lý.” Đường Khả Doanh cũng nhếch miệng. Cô ngừng khóc, ném văn bản Dạ Vũ Dực lưu lại cho Đường Thiên Hào xem.

Cô là thiên kim tiểu thư, không ở nhà lớn sao xứng với thân phận của cô, cô hiện tại tức chết rồi!

Kỳ thật bọn họ đều rõ ràng, căn biệt thự xa hoa này là tài sản do Đường Dụ đứng tên, trước kia người nhà họ Đường cùng nhau ở đây.

Sau khi Đường Dụ mua biệt thự cho nhà họ Đường thì dời đi, người nhà Đường Thiên Hào cứ thế tiếp tục ở nơi này.

Hiện tại Đường Diệc Sâm muốn dùng danh nghĩa Đường Dụ thu hồi đó cũng là chuyện đương nhiên, dù sao bọn họ hiện tại đang ở nhà của cha người ta.

Lại nói, Ninh Thải Ngọc cũng muốn sở hữu căn biệt thự này, còn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng Đường Dụ tặng nó cho Đường Thiên Hào.


Bây giờ, bọn họ thật sự không chiếm được chỗ tốt còn lưu lạc đầu đường.

Dù bà và Đường Thiên Hào bình thường cũng mua tài sản đầu tư, nhưng những căn đó đều có giá trị nhỏ, hơn nữa cho thuê hết rồi, sao có thể so với căn biệt thự này, có hồ bơi riêng.

Giá trị căn biệt thự này có thể bằng mấy căn kia của bọn họ gộp lại, thậm chí còn hơn.

Xem xong văn bản con gái đưa, Đường Thiên Hào càng thêm giận dữ, chau chặt lông mày, gân xanh cũng nổi đầy trên trán.

“Thằng khốn Đường Diệc Sâm, nói thế nào tôi cũng là chú hai của nó. Nó sao có thể đối với người lớn như vậy, thật nên bị thiên lôi đánh.”

“Tôi nói ông đó Thiên Hào, hiện tại Liên Khải do Diệc Sâm quản lý, ông không nịnh bợ thì thôi đi, lại đi đối nghịch với nó, ông có thể để tâm tới cuộc sống sau này của nhà mình không.” Ninh Thải Ngọc u oán nói, ý bà muốn Đường Thiên Hào chớ ăn thiệt trước mắt.

“Đàn bà như bà thì biết gì!” Đường Thiên Hào tức giận quát to, cầm lấy điện thoại bàn lập tức gọi cho Đường Diệc Sâm chất vấn.

“Chú hai, chú không hiểu ý luật sư của tôi ư? Không sao cả, chú có thể xem văn bản anh ta lưu lại, chú biết chữ mà. Nếu chú không hiểu, tôi có thể tự mình nói cho chú, ý của tôi rất đơn giản, người một nhà của chú hiện tại chuyển ra khỏi nhà tôi là được, tôi muốn thu hồi căn biệt thự kia.”

“Đường Diệc Sâm, con dựa vào cái gì? Chú vẫn là chú hai của con, đó là tài sản của cha con, anh hai chú, lúc nào thì đến phiên con làm chủ hả? Ông ấy còn chưa chết, con đừng đắc ý quá sớm.”

Ha ha.. Đường Diệc Sâm bật cười, giọng nói còn mang theo trào phúng cùng khinh thường, “Chú còn biết chú là chú hai tôi ư? Chú tính toán tôi thế nào? Hay là chú hai quên rồi? Tôi lại không quên! Chú không đối đãi với tôi như người nhà đương nhiên chú cũng không phải chú hai tôi, nhà tôi đương nhiên muốn lấy lại.

Tôi dựa vào cái gì ư? Chỉ bằng tôi là con một của Đường Dụ! Hiện ba tôi bệnh nặng, do tôi chăm sóc, quyền giám hộ ông ấy cũng trong tay tôi, tôi nhân lúc ông ấy còn sống thực hiện chức trách của tôi là chuyện hiển nhiên. Tôi chỉ sợ có ít người ở lâu sẽ vô lại.

Còn nữa, chú hai, tôi đã dùng quyền chủ tịch Liên Khải đuổi việc chú rồi, năm sau chú không cần quay về Liên Khải đi làm, dù là trên danh nghĩa mỗi ngày tới uống cà phê cũng không thể. Phải rồi, tôi cũng có chỉ đạo, về sau không có lệnh của tôi, không cho phép chú bước chân vào Liên Khải.


Tôi cũng rất phúc hậu, còn nói với bạn bè trong giới, nếu ai có quan hệ với chú chính là không nể mặt Đường Diệc Sâm tôi. Nói thật, tôi rất muốn cảm ơn chú đã dạy cho tôi bài học đắt giá như vậy, thật sự khiến tôi cả đời khó quên. Tôi cũng không ngại nhắc nhở chú, hôm nay trước giờ tan làm, luật sư của tôi sẽ đi qua xem các người có dời đi hay không, nếu như các người không đúng giờ dọn đi, ngày mai tôi sẽ kiện các người chiếm đoạt tài sản người khác.”

“Đường Diệc Sâm, mày…”

“Chú hai, đừng kích động, tôi cũng chỉ học theo chú thôi.”

“…”

Đường Thiên Hào không nói tiếng nào cúp điện thoại.

“Thế nào, Diệc Sâm nói thế nào? Nó có chịu cho chúng ta tiếp tục ở lại không?” Vừa nhìn khuôn mặt thối của Đường Thiên Hào, Ninh Thải Ngọc đã đoán được có mấy phần không thành công rồi, nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

“Ở ở ở, chúng ta chưa ở qua biệt thự sao? Còn ngây người ra đó làm gì, thu dọn đồ đạc rời đi, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”

“Đường Thiên Hào, ông còn không biết xấu hổ quát tôi, đều do ông, ai bảo ông đi chọc Diệc Sâm. Ông là cái đồ khốn kiếp, hiện tại khiến chúng ta sắp tết còn không có nhà để ở.”

“Ba, ba cũng thật là, lại đi đắc tội với thần tài nhà chúng ta, không biết xem thời thế.”

Đường Thiên Hào không vui mím chặt môi, ông tức giận lên lầu.

Đường Diệc Sâm, mày giỏi lắm, tao sẽ nhớ kỹ nỗi nhục ngày hôm nay, nhất định sẽ không để mày dễ chịu!

——————

Sức khỏe Nguyễn Hàm không còn trở ngại nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, cô bị một nhóm bác sĩ và y tá khác đưa lên xe.

Đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, cô mới biết cô trở thành người bệnh ở nơi này.

“Tôi không có bệnh, tôi không điên, tôi muốn đi, các người không được phép cản trở tôi!” Cảm xúc Nguyễn Hàm cực kỳ kích động, giãy dụa lung tung.

Mặc dù trong khoảng thời gian này cô cũng cảm thấy tinh thần mình cực kỳ kém, sẽ suy nghĩ lung tung, nhưng cô không thừa nhận bản thân có bệnh, cũng tuyệt không phải mắc bệnh tâm thần.

“Mấy người điên bình thường đều nói như vậy, chúng tôi đã quen rồi. Cô Nguyễn, cô vừa mới tự sát, bác sỹ khoa tâm thần đã dựa theo hành vi của cô mà đưa ra chẩn đoán rồi. Bởi vì cái chết của em gái khiến cô bị đả kích mạnh dẫn đến tinh thần có chướng ngại, thường gọi là bệnh trầm cảm.

Bệnh viện Đồng Nhân đã liên hệ với cha mẹ cô, thông báo tình hình bệnh của cô cho họ biết, là cha mẹ cô đồng ý đưa cô tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn để trị liệu. Chúng tôi cũng đã làm xong thủ tục liên quan, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ nhận cô. Ở lại cho tốt, không được bác sỹ ký tên cô không thể rời khỏi nơi này.”

Muốn cô cả đời đều ở lại đây sao?

Giống như tên điên ở lại chỗ này cùng những tên điên khác?

Không thể nào!

Cô tự sát chẳng qua là muốn cho Đường Diệc Sâm nhớ kỹ cô, cô muốn anh cả một đời áy náy mà thôi, cô không phải điên thật!

Nguyễn Hàm kích động chửi mắng, cô giãy dụa mạnh hơn, muốn rời khỏi nơi này. Cô tuyệt đối không phải người điên.

Nhân viên y tế trong bệnh viện phải giữ cô đang giãy dụa lại, sau đó tiêm thuốc an thần cho cô.

Nháy mắt trước khi Nguyễn Hàm mất đi ý thức, căm hận của cô càng thêm sâu.

Nhất định là Đường Diệc Sâm đưa cô vào đây, anh không cho phép cô quấn lấy anh, anh không đánh chết cô, đành phải dùng phương thức này nhốt cô, khiến cô cả đời này không ra được.

Cô sẽ không bỏ qua cho anh, đến chết cũng không để cho anh và Thủy Tâm Nhu hạnh phúc!

————

Thủy Tâm Nhu quay về nhà mẹ đẻ, cô không muốn gặp Đường Diệc Sâm, cũng không để ý tới anh, cho nên kế hoạch hưởng tuần trăng mật đành phải hủy bỏ.

Dù là thế, Đường Diệc Sâm không lúc nào không nghĩ tới cô, trong đầu anh nhớ rõ như in khoảng thời gian bốn năm qua của họ.

Thủy Tâm Nhu không nghe điện thoại của anh, anh cũng không từ bỏ mỗi ngày đều nhắn tin cho cô, mỗi ngày đều gửi một đóa hồng xanh và socola đen cho cô.

Anh tin chắc rằng trong lòng cô vẫn có anh, cô vẫn yêu anh.

Chỉ cần cô nguôi giận, cô sẽ quay lại bên anh.

Anh đã hứa cho cô tự do, anh sẽ làm được, anh sẽ không buộc cô làm bất cứ chuyện gì.

Mắt thấy mấy ngày trôi qua rồi, cũng sắp đến giao thừa, Đường Diệc Sâm mua quà tặng đi đến nhà mẹ đẻ từ sau khi chiến tranh lạnh diễn ra. Anh muốn đón Thủy Tâm Nhu về nhà ăn tết.

Người giúp việc nhà họ Thủy cũng sảng khoái mở cửa cho anh vào.

Đảo mắt một vòng, nhà họ Thủy này thật thanh tĩnh, Đường Diệc Sâm chỉ nhìn thấy người giúp việc, cũng không thấy mẹ vợ và Thủy Tâm Nhu.

“Chị Huệ, mẹ và Nhu Nhu trên lầu sao?”

Chị Huệ không lên tiếng, cô rót ly nước cho Đường Diệc Sâm, lúc bưng cho anh không khách khí đổ từ trên đầu xuống.

“Ai da, thật ngại quá, xem tay tôi này!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.