Mình bị đánh cũng coi như thôi, về đến nhà còn nghe tiếng khóc sướt mướt, Đường Thiên Hào sắp bị phiền chết.
Ông hơi nhếch miệng, tức giận trừng vợ con, phần mắt đen sưng chung quanh không tự chủ co rúm kịch liệt.
Không nhìn thấy khuôn mặt sưng phù đầy máu của ông sao? Hơn nữa máu chảy ào ào, không lên an ủi vài câu còn khóc, thật mẹ nó xui xẻo!
Khó trách hôm nay ông lại xui như vậy, để tên khốn Đoạn Vô Ngân đánh còn không thể khiếu nại, bên này ông bị tức chết rồi về đến nhà còn không để ông bớt lo.
Cục tức này của ông không nuốt trôi được, lúc nào cũng có thể bộc phát!
“Ông còn hét, chúng ta sắp không có chỗ ở rồi.” Vợ Đường Thiên Hào, Ninh Thải Ngọc, lau vội nước mắt, ngừng khóc hét lên.
Bà nhìn ông chằm chằm, ánh mắt cực kỳ u oán.
Đại nạn sắp ập lên đầu rồi, bà còn tâm tư nào quan tâm vết thương trên mặt Đường Thiên Hào, dù sao cũng không chết, xoa thuốc lăn trứng là được.
Tình hình trước mắt mới là chuyện lớn, phải mau chóng giải quyết, nếu không bọn họ khóc chết.
Người một nhà bọn họ đêm nay ở đâu cũng thành vấn đề nữa rồi.
Chẳng lẽ người một nhà bọn họ cuối năm phải ở khách sạn ư? Ngay cả một căn nhà cũng không có!
“Cái gì là cái gì? Bà nói rõ một chút, đây không phải nhà sao, làm sao lại không có chỗ ở?” Đường Thiên Hào không hiểu nhíu mày lại, ông vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502860/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.