Ngay cả hít thở cũng đau nhức, bởi vì anh yêu thật lòng!
Anh tin Thủy Tâm Nhu cũng giống như anh, nếu không cô sẽ không khó chấp nhận như vậy.
Mọi thứ diễn ra đêm nay khiến anh không ngờ rằng sẽ làm tổn thương anh và Thủy Tâm Nhu nặng như vậy, lỗ hổng kia ở tim bọn họ vậy mà bị vạch sâu như thế.
Cho dù đàn ông không dễ rơi lệ, khóe mắt Đường Diệc Sâm không tự chủ được chảy nước mắt.
Tiếng khóc khổ sở của Thủy Tâm Nhu tràn ngập không tan, nóng nảy khiến anh khó chịu, lòng anh cũng buồn bực theo.
Anh vẫn đứng ở cửa ra vào, cũng không đổi quần áo ướt. Dù cơn lạnh trên người căn bản không ngăn được đau đớn khó nói nên lời trong lòng, anh vẫn mặc cho hơi lạnh thấm sâu vào cơ thể anh.
Anh không trở về phòng, có lẽ vậy, anh muốn tra tấn mình như thế, anh muốn trừng phạt bản thân như thế, anh ảo não bản thân sao lại không thanh tỉnh một chút, làm ra chuyện đáng chết không thể tha thứ như vậy.
Đích thật là anh hủy lời hứa với Thủy Tâm Nhu, người sai nhất là anh, cũng là anh nhân từ khiến mọi chuyện trở nên nông nỗi như hôm nay.
Là anh đánh giá thấp lòng người xấu xí, cũng là anh đánh giá thấp sự ngoan tuyệt của Nguyễn Hàm!
——————–
Cũng không biết Thủy Tâm Nhu ngồi trên sàn nhà lạnh bao lâu, khóc không ngừng, đôi mắt cô sưng húp, huyệt thái dương cũng đau âm ỉ.
Một lần lại một lần, nước mắt hơi khô cạn lại lặng yên tích tụ trong hốc mắt, bao phủ vệt nước mắt trước đó.
Cô lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng thế này, tất cả chờ mong của cô đều vào lúc cô thấy chiếc bao kia rơi xuống sàn nháy mắt tan biến.
Nếu như Đường Diệc Sâm chưa từng hứa hẹn gì với cô, có lẽ cô sẽ không đau lòng như vậy.
Cũng chính vì anh đã hứa với cô, không ngừng cam đoan, ngay cả thề anh cũng dám.
Cho nên cô tức giận, chỉ cần nhớ tới lời anh đã nói, cô liền chán ghét không chịu nổi, cô đã tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác.
Cô cho là anh yêu cô, cô là duy nhất của anh!
Nhưng hôm nay thì sao?
Bởi vì cô tự cho là đúng, bởi vì cô thích nghe lời ngon tiếng ngọt, cho nên anh dỗ cô vui vẻ mà thôi!
Nghĩ đi nghĩ lại, Thủy Tâm Nhu đột nhiên tự giễu mỉm cười, nước mắt vẫn lăn dài trên gò má, chảy vào trong cánh môi run run.
Nước mắt thật mặn, không chỉ như thế, cô còn nếm được sự chua xót.
Cái mũi bị nghẹt, Thủy Tâm Nhu chỉ có thể há miệng thở.
Hiện tại cũng không biết mấy giờ rồi, cô cũng không cách nào ngủ được, lau bừa nước mắt, Thủy Tâm Nhu đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô đã quyết định ra đi, không ai ngăn cản được. Cô cũng sẽ không nghe bất cứ lời khuyên nào!
Đảo mắt nhìn một lượt xem có sót đồ nào không, Thủy Tâm Nhu đứng trước bàn trang điểm sững sờ một hồi.
Một lúc sau, cô chớp hàng mi thật dài, sau đó chậm rãi ngước mắt nhìn đôi mắt khóc đến sưng đỏ của mình.
Ha ha… Cô bật cười. Dù cảm thấy khó coi, Thủy Tâm Nhu vẫn cười như thế, cô cũng đã sống cho bản thân như thế, cô vốn chính là một người phụ nữ cởi mở tràn đầy hoạt bát.
Hàm răng cắn cánh môi, thò tay vào cổ áo, không chút nghĩ ngợi, cô tháo sợi dây trên cổ kỷ niệm bốn năm ngày kết hôn xuống, đặt trên bàn.
Sau đó, đặt từng món anh tặng cô trên bàn trang điểm, vòng chân, chìa khóa xe, thẻ phụ, nhẫn cưới…
Hiện tại, cô đã viết hoàn chỉnh câu nói!
Vung tay một cái, không mang theo một áng mây… Lần này, cô rất kiên quyết, vứt bỏ triệt để, cô muốn bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.
Thủy Tâm Nhu rửa mặt, an tĩnh ngồi trên ghế sofa chờ trời sáng.
Đường Diệc Sâm cũng không ngủ, anh vẫn luôn đứng canh ở cửa ra vào, quần áo ướt trên người cũng bị nhiệt độ cơ thể anh hong khô.
Anh hy vọng biết bao nhiêu sau một đêm Thủy Tâm Nhu sẽ bình tĩnh lại, bọn họ còn có cơ hội nói chuyện, bọn họ còn có cơ hội hòa hảo.
Trời sáng, cửa mở ra, hy vọng của Đường Diệc Sâm bị bóp tắt.
Thủy Tâm Nhu mở cửa ra, nhưng phía sau cô là một va ly hành lý.
“Buông tay, đừng gọi em là bà xã. Qua năm em sẽ gửi anh một thỏa thuận ở riêng, đến lúc đó anh ký là được.”
Biểu cảm Thủy Tâm Nhu lạnh từ đáy lòng, cô không nhìn Đường Diệc Sâm.
Anh nhìn ra được, dù cô trang điểm, hốc mắt cô vẫn đỏ, khóe mắt cô sưng húp.
“Bà xã, đừng làm rộn, có được không? Chuyện qua rồi cứ để nó qua, chúng ta sống cho tốt, chúng ta vẫn còn có thể trở về như lúc ban đầu.”
Ha ha… Thủy Tâm Nhu cười cười, cũng lắc đầu. Cô rốt cuộc ngước mắt nhìn chăm chú Đường Diệc Sâm, đôi mắt đẹp không nhịn được toát ra tia trào phúng, “Đường Diệc Sâm, anh đánh giá cao bản thân quá rồi ư? Anh cảm thấy sau nhiều chuyện xảy ra như vậy, còn giày vò như thế, chúng ta có thể quên đi để làm lại từ đầu sao? Anh có thể chắc chắn không có người cứng rắn chen vào giữa chúng ta sao?”
“…”
“Nhiều năm như vậy cũng không phải không có người theo đuổi em, em cũng không phải người bảo thủ.. Nhưng em nguyện chân chính chờ người yêu em xuất hiện, bởi vì em chỉ muốn một tình yêu chân thật, không có bất kỳ tạp chất nào. Anh nói xem, từ lễ đính hôn không hiểu ra sao anh để mắt tới em, mục đích anh xuất hiện bên cạnh em đơn thuần ư?
Anh từng lừa gạt em, anh lợi dụng em, anh hết lần này tới lần khác tổn thương em, em đều tha thứ cho anh, nhưng em thật sự mệt mỏi rồi, từ tận đáy lòng. Trong bốn năm hôn nhân này, em không phải không từng bỏ ra, em cũng rất chân thành đối đãi với phần tình cảm này. Đây là mối tình đầu của em, trước khi gặp anh em chưa từng yêu đương… Có lẽ, giữa chúng ta thật sự thiếu chút gì đó.”
Thủy Tâm Nhu không quan tâm hất tay Đường Diệc Sâm.
“Bà xã, chúng ta có thể, chúng ta yêu lại lần nữa, anh sẽ cho em cảm giác em muốn.”
“Đường Diệc Sâm, quá trễ rồi, bây giờ em muốn chính là tự do! Anh có thể cho em sao?”
Thủy Tâm Nhu không chớp mắt đối diện Đường Diệc Sâm, cô rất chân thành hỏi anh.
Không sai, cô hiện tại chỉ muốn tự do, làm chuyện mình thích, không vì người khác, hưởng thụ cuộc sống thật tốt.
Hai mươi bốn năm trước, cô trao nhiệt tình của mình cho việc thiết kế trang sức, kết hôn bốn năm, tinh lực và tình cảm cô đều dành cho người đàn ông này.
Cho đến trước đây không lâu khi diễn ra cuộc thi thiết kế Kim Tử Kinh, cô từ trên thiên đường ngã xuống, cô không ngừng hỏi qua bản thân, cuối cùng cô muốn gì?
Cô hiện tại đã rõ, cô muốn tự do!
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm nhíu mày, cánh môi giật giật, anh chậm rãi buông tay.
“Anh có thể cho em tự do, nhưng anh sẽ không đồng ý ở riêng với em, cũng sẽ không ly hôn, càng không ký bất kỳ giấy tờ nào.”
Thủy Tâm Nhu không lên tiếng, cũng không nhìn Đường Diệc Sâm, cô kéo va ly dứt khoát rời đi.
Đường Diệc Sâm giật mình tại chỗ, anh ngây ngốc nhìn bóng lưng Thủy Tâm Nhu cho đến khi biến mất. Anh còn mở cửa vào phòng ngủ, đứng ở ban công, vẫn như cũ không rời bóng dáng cô.
Thủy Tâm Nhu đi rồi, tâm Đường Diệc Sâm dường như trống rỗng, chỉ cảm thấy vô cùng thê lương.
Anh vô lực che mắt mình.
———————-
Đường Diệc Sâm trở lại phòng ngủ nhìn thấy vật Thủy Tâm Nhu lưu lại, tâm đau đớn đến khó chịu.
Cô.. thật nhẫn tâm a, coi như đi rồi, cũng không chịu mang theo đồ anh tặng.
Đường Diệc Sâm cầm chặt trong tay dây chuyền, vòng chân, nhẫn cưới. Anh nhất định sẽ để cô lần nữa đeo lên, anh cũng sẽ không cho cô có cơ hội lấy xuống.
Thình lình di động Đường Diệc Sâm vang lên, anh nhìn sang bốn phía, nhặt di động ở sofa lên.
“Tề Duệ, chuyện gì?”
“Cậu tới bệnh viện tôi một chuyến, cậu biết đó Nguyễn Hàm tối qua mở gas, uống thuốc ngủ muốn tự sát, hiện tại đang cấp cứu. May mà tối qua hàng xóm phát hiện có điều kỳ lạ nên báo cảnh sát, nếu không cấp cứu trễ chút thì cô ta chết rồi.”
“Vậy sao các cậu không để cho cô ta chết đi? Đáng chết, còn nói cho tôi làm gì?” Trong lòng vốn có đám lửa, Đường Diệc Sâm vô cùng khó chịu quát lên với Tề Duệ.
“Cậu qua đi, tôi cảm thấy đây là cơ hội.”
Đường Diệc Sâm trầm tư một lát, đôi mắt thâm thúy cũng trở nên đen thui, “Cậu nói đúng, đây quả thực là cơ hội tốt. Có điều, ở góc độ của tôi, tôi càng mong cô ta chết hơn, tránh lại quấn lấy tôi, hoa đào nát đáng chết.”
“…”
Đường Diệc Sâm đổi bộ đồ, anh vội vàng đi ra ngoài.
Anh nhìn thấy Tề Duệ trong văn phòng quyền viện trưởng. Hai người đóng cửa lại mưu đồ bí mật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]